Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 587 - Rác rưởi thì không có tư cách biết tên của ta



Chương 587: Rác rưởi thì không có tư cách biết tên của taNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Ngươi!”Vẻ mặt nam nhân ma tộc đại biến, bay ngược mấy trượng, hắn ta cảm nhận được sức mạnh mạnh mẽ hơn hắn ta.Hắn ta nuốt ngụm máu tươi sắp phun ra xuống, nghi ngờ nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lúc nhất thời không dám hành động lung tung.Thậm chí hắn ta nghi ngờ không biết người trước mặt có phải ma tộc không.Hắn có sức mạnh còn mạnh hơn cả hắn ta.“Giờ, ta có thể biết tên ngươi chưa?”Lữ Thiếu Khanh nở nụ cười, trong mắt nam nhân ma tộc thì nụ cười này vô cùng kinh khủng.“Thánh tộc, Hình Tác.”Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, nam nhân ma tộc không thể không báo lên tên của mình: “Ngươi là ai?”Nhân tộc trước mặt này có tư cách để biết được tên của hắn ta.Lữ Thiếu Khanh có chút thất vọng, lạnh lùng hừ một tiếng: “Rác rưởi không có tư cách biết đến tên của ta.”Sau đó liền biến mất khỏi nơi này.Hình Tác là Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng sáu, không dễ đánh bại cũng không dễ dàng giết hắn ta.Nếu như tên trước mặt là một trong hai tỷ đệ họ Khu, hắn sẽ lập tức xuất thủ.Lữ Thiếu Khanh khiến Hình Tác tức giận đến mức tam thi thần muốn nổ tung, khốn kiếp, khinh người quá đáng.Lúc hắn ta định động thủ, Lữ Thiếu Khanh đã biến mất không thấy tăm tích, khiến hắn ta đứng yên tại chỗ điên cuồng, gào thét, như một con hổ bị chọc tức nhưng lại không cách nào phát tiết.“Hình đại nhân, ngươi đang làm gì vậy?”Một thanh niên trẻ hơn Hình Tác vài tuổi, thân hình nhỏ bé hơn, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh xuất hiện bên cạnh Hình Tác.Hình Tác nhìn người tới, vẻ mặt khó chịu rống lên một tiếng: “Khu Minh, trận pháp này của ngươi có ổn không?”Người tới chính là Khu Minh.Khu Minh nghe vậy sắc mặt trở nên rất khó coi, vẻ mặt lo lắng như mây đen trên trời, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Hình Tác: “Hình đại nhân, lời này của ngươi là có ý gì?”Lại dám chất vấn tạo nghệ trận pháp của ta?Lúc này Khu Minh lòng dạ hẹp hòi đang thầm ghi hận lên Hình Tác.Hình Tác chỉ vào trận pháp sau lưng, hừ một tiếng: “Tự ngươi đi xem đi.”Trận pháp lại có một khu vực đều bị phá hư, từ xa nhìn sang như một lỗ hổng khổng lồ.Tim Khu Minh giật thót một cái: “Là ai làm?”Hóa Thần không giấu diếm, nói lại chi tiết: “Một nhân loại, nhân loại thực lực không kém.”“Sao có thể như vậy được?” Khu Minh không tin, hắn ta lại hỏi: “Người đâu? Ngươi đã giết chưa?”Nhớ đến hình ảnh phẫn nộ của Hình Tác ban nãy, Khu Minh cười lạnh một tiếng: “Không phải ngươi để hắn đi mất rồi đấy chứ?”Tu sĩ nhân loại hiểu trận pháp cũng là điều ma tộc kiêng kỵ nhất, nhất định phải giết.Nếu không để phá hủy đại trận, đến lúc đó tu sĩ nhân loại giết đến, mấy người bọn hắn tuy mạnh nhưng nhân số chung quy vẫn ở thế yếu.Hình Tác không lên tiếng, vẻ mặt đã nói rõ hết thảy.Khu Minh âm dương quái khí, ban nãy còn dám chê cười trận pháp hắn ta không được, giờ lại cho hắn ta cơ hội à?“Thực lực của ngươi cũng không có gì đặc biệt nhỉ, chỉ là một nhân loại mà cũng có thể để hắn chạy trốn?”Hình Tác hừ lạnh một tiếng, dù sao cũng đã để người ta chạy trốn mất nên mặt mũi cũng không dễ nhìn. Nhưng thực lực Lữ Thiếu Khanh thật sự là rất mạnh, trong lúc nhất thời hắn ta không kịp phản ứng để hắn chạy mất.Hắn ta khuyên bảo Khu Minh: “Đừng coi thường hắn, thực lực của hắn mạnh hơn ngươi nhiều.”Khu Minh chẳng qua chỉ là Nguyên Anh kỳ tầng hai, Hình Tác mạnh hơn hắn ta, Hình Tác cảm thấy Khu Minh gặp phải người kia, Hình Tác không cho rằng Khu Minh có thể đánh thắng được.Khu Minh như nghe thấy câu chuyện cực kỳ buồn cười: “Tu sĩ nhân tộc có thể mạnh được chừng nào chứ? Đừng nói cùng cảnh giới, cho dù cảnh giới có mạnh hơn ta vài cấp ta cũng không sợ.”Đánh không lại, ta không chống đỡ được một thời gian sao?Cho dù là Nguyên Anh kỳ tầng chín hắn ta cũng không sợ.Đây chính là sự tự tin của người Thánh tộc.Khu Minh khinh bỉ Hình Tác: “Không phải ngươi để hắn chạy trốn, cảm thấy mất mặt nên cố ý khoa trương thực lực của hắn đấy chứ?”Giờ Hình Tác có nói gì cũng vô ích, kẻ địch chạy trốn chính là chạy trốn, hắn ta nói nhiều cũng chỉ khiến người ta tưởng rằng đang giải thích.Thánh tộc chưa từng ủng hộ những lời giải thích.“Ngươi tu bổ nơi này đi rồi hẵng nói.” Hình Tác không muốn đứng ở đây nữa, tên này thực sự rất khó khiến người ta thích được.“Nếu trận pháp xảy ra vấn đề, tự ngươi đi giải thích với Thị vệ trưởng, Thánh chủ đi.”Khu Minh cười lạnh: “Tự ngươi cũng đi giải thích với Thị vệ trưởng vì sao lại để một kẻ địch hiểu trận pháp bỏ chạy đi.”“Hừ!”Hình Tác hừ lạnh một tiếng rồi biến mất khỏi chỗ này.Khu Minh thấy Hình Tác bỏ đi trong lòng đắc ý, tiểu tử, đấu với ta à?Cho dù thực lực của ngươi mạnh hơn ta thì đã sao chứ?Khu Minh nhìn đại trận bị phá hư, nụ cười biến mất, không thể không bắt đầu tu bổ trận pháp.Rất nhanh, có người biết tin chạy tới.Một nữ nhân làn da ngăm đen, tóc dài phất phới, khuôn mặt giống Khu Minh vài phần xuất hiện.Nàng ta từ đàng xa phiêu nhiên lướt tới nơi này.Ánh mắt của nàng ta cũng hẹp dài, lộ ra sự lạnh lùng như một tòa băng sơn vạn năm, cái chằm nhọn tạo cho người ta một loại áp lực cường đại.Khu Minh thấy người tới vội vàng dừng lại, hành lễ với nữ tử: “Tỷ tỷ.”Nữ nhân mặt lộ vẻ không vui, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh đi mấy phần.Khu Minh vội vàng thay đổi cách xưng hô: “Khu đại nhân.”Nữ nhân chính là tỷ tỷ của Khu Minh, Khu Tình. Cho dù là thực lực hay tạo nghệ trận pháp đều mạnh hơn Khu Minh.Nàng ta nhìn lướt qua chung quanh, chậm rãi mở miệng: “Chuyện gì xảy ra?”Giọng nói cũng vô cùng lạnh lẽo, âm thanh phát ra như hàn băng trộn lẫn bột phấn khiến lòng người ta lạnh run.Trên thực tế Khu Minh cũng không rõ lắm, chỉ có thể nói có người đột nhiên phá hủy đại trận.Về phần là người phương nào, hắn cũng không biết rõ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận