Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 179 - Dự định của Lữ Thiếu Khanh



Chương 179: Dự định của Lữ Thiếu KhanhNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y tò mò là người đầu tiên lên tiếng hỏi: “Nhị sư huynh, vì sao lại nói vậy?”Hạ Ngữ cũng tò mò nhìn Lữ Thiếu Khanh, không biết hắn đang có ý đồ gì đây.Lần này, Lữ Thiếu Khanh vẫn thừa nước đục thả câu, không giải thích gì thêm, chỉ đáp: “Đến khi ấy các ngươi sẽ biết.”Ái chà, lại là như thế, Nhị sư huynh thật biết hành hạ chết người mà.Tiêu Y muốn mắng người, sao cứ thích thừa nước đục thả câu như thế.Tiêu Y túm quần áo Lữ Thiếu Khanh, tỏ vẻ đáng yêu: “Nhị sư huynh, huynh đừng thả câu muội nữa mà, huynh nói cho muội đi, van huynh đó.”Lữ Thiếu Khanh vỗ tay quất bay bàn tay nhỏ không an phận của Tiêu Y: “Tránh sang một bên.”Lúc này, bên ngoài Vương Nghiêu tiến đến: “Lữ sư huynh, Hạng Ngọc Thần sư huynh tìm huynh.”Hạng Ngọc Thần là đệ tử thân truyền của Chưởng môn Lăng Tiêu Phái Ngu Sưởng.Thực lực, Kết Đan trung kỳ, cảnh giới tầng sáu.Theo lý mà nói, chắc hẳn hắn ta nên là Đại đệ tử Lăng Tiêu Phái mới đúng.Nhưng vì tuổi tác hơi lớn tận hơn bốn mươi tuổi, có thể nói đám đệ tử trẻ tuổi Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh kém hẳn một thế hệ.Thuộc về lứa trung niên, không phải thế hệ trẻ tuổi.Lại thêm thực lực của hắn ta chỉ có thể coi là bình thường, so với Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh cũng hơi chênh lệch.Cho nên, Đại đệ tử Lăng Tiêu Phái đẩy ra là Kế Ngôn.Hạ Ngữ của Song Nguyệt Cốc, Trương Tòng Long của Quy Nguyên Các, hai đại đệ tử thủ tịch này đều có sư phụ là Chưởng môn.Duy chỉ có Lăng Tiêu Phái là khác biệt.Bình thường, nếu như thế này, vị đệ tử bị thay thế kia sẽ hết sức bất mãn.Nhưng Hạng Ngọc Thần thì khác, Chưởng môn không để ý tới chuyện này, hắn ta cũng không thèm để ý.Hắn ta đôn hậu trung thực, không có bất mãn gì với việc này.Trong môn phái, hắn ta làm việc cẩn trọng, không tranh không đoạt, làm tốt từng công việc trong phạm vi của mình.Dù là Chưởng môn, hay các trưởng lão như Thiều Thừa, cũng vô cùng tán thưởng tính cách này của Hạng Ngọc Thần.Lữ Thiếu Khanh cũng tương đối bội phục Hạng Ngọc Thần.Đổi lại là người khác, sợ là đã nghĩ ra đủ ám chiêu muốn đoạt lại vị trí Đại đệ tử thủ tịch rồi.Hạng Ngọc Thần lại chưa từng có, cũng tương đối chiếu cố Kế Ngôn như một huynh trưởng.Là một người thành thật nổi danh trong môn phái.Lữ Thiếu Khanh tự mình ra đón, đủ tôn kính: “Hạng sư huynh.”“Lữ sư đệ.” Hạng Ngọc Thần nở nụ cười khiến người ta cảm thấy dễ chịu, chắp tay nói: “Sư phụ bảo ta tới nghe theo đệ làm việc.”Trong môn phái, Lữ Thiếu Khanh bị một số đệ tử gọi là sỉ nhục của môn phái.Nhưng thân là đệ tử thân truyền của Chưởng môn, hắn ta lại hiểu rõ Lữ Thiếu Khanh khác các đệ tử khác rất nhiều.Mặc dù bình thường sư phụ nhắc đến hắn vẫn luôn hận đến nghiến răng, thậm chí còn phê bình trước mặt mọi người.Nhưng hắn ta hiểu rõ sư phụ coi trọng Lữ Thiếu Khanh đến mức nào.Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay, giao thiệp với người này cứ luôn cảm thấy không quen. “Hạng sư huynh, huynh nói đùa rồi, Chưởng môn đã nói đệ học tập huynh.”Tiêu Y đứng sau lưng trợn tròn hai mắt, đây là Nhị sư huynh mà mình quen thuộc sao?Có phải thực lực của vị Hạng sư huynh này rất mạnh đúng không?Hay là địa vị rất lớn?Mà khiến cho Nhị sư huynh khiêm tốn như thế?Lữ Thiếu Khanh cùng Hạng Ngọc Thần không phải người xa lạ, sau vài câu khách khí, Hạng Ngọc Thần lập tức vào việc chính.“Lữ sư đệ, đệ nói đi, đệ định làm thế nào?”“Ta có thể giúp đỡ được gì?”Lữ Thiếu Khanh trầm ngâm một chút, cuối cùng quyết định nói ra suy nghĩ của mình.Sau khi nghe xong, dù là Hạng Ngọc Thần hay Tiêu Y, hay mấy nàng Hạ Ngữ, cũng đều giật mình.Tiêu Y lại càng cuống lên hỏi: “Nhị sư huynh, huynh thật sự muốn lập lôi đài à?”“Huynh làm vậy là muốn đơn đấu với tất cả mọi người sao?”Lữ Thiếu Khanh bĩu môi. Ta khờ đâu mà đơn độc đấu với tất cả mọi người chứ. Hắn trừng mắt với Tiêu Y: “Muội ngốc hay ta khờ? Ý định này có thực tế không?”Dù sau một thời gian ngắn tu luyện trong giới chỉ Lữ Thiếu Khanh đã đột phá một cảnh giới nhỏ, đã là Kết Đan tầng tám.Nhưng hắn cũng không thể đơn đả độc đấu với tất cả mọi người.Huống chi, hắn cũng không định bại lộ thực lực của mình.Có thể giấu thì cứ giấu đi thôi.“Nhị sư huynh, vậy huynh dựng lôi đài làm gì?”Tiêu Y không hiểu, dựng lôi đài không phải là để đánh nhau sao?Chẳng lẽ còn muốn mời mọi người uống trà?Hạng Ngọc Thần cũng không hiểu, mấy ngày nay các đệ tử Lăng Tiêu Phái đều bị người khác nhằm vào, hắn ta cũng vừa bôn tẩu lo việc đó về.Mâu thuẫn càng giải càng nhiều, những người kia đã chủ định tới để làm khó dễ Lăng Tiêu Phái.Bây giờ dựng lôi đài càng cho bọn họ cơ hội để tìm tới.Lên lôi đài khiêu chiến, có thể áp chế đệ tử Lăng Tiêu Phái trước mặt mọi người, bọn họ cầu còn không được nữa là.Hạng Ngọc Thần cảm thấy đây không phải biện pháp tốt.Hắn ta nói: “Lữ sư đệ, dựng lôi đài không hóa giải được thế cục bây giờ đâu.”Lữ Thiếu Khanh nhìn Hạ Ngữ một chút, nở nụ cười tự tin, nói: “Hạng sư huynh, ta không bảo dựng một lôi đài, mà là mười cái.”“Mười cái?”Mọi người lại lần nữa giật mình. Rốt cuộc hắn đang muốn làm gì?“Hạng sư huynh, huynh đi đi, cứ theo lời ta nói mà dựng lôi đài.”Lữ Thiếu Khanh không nhắc tới tác dụng của lôi đài.Mặc dù Hạng Ngọc Thần không đoán được Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì nhưng sư phụ đã nói lần này cứ làm theo Lữ Thiếu Khanh dặn dò là được.Hắn ta đến, chỉ cần hỗ trợ Lữ Thiếu Khanh làm việc.Hạng Ngọc Thần rời đi rồi, Lữ Thiếu Khanh cười xấu xa như thể đang có ngàn vạn chủ ý xấu trong lòng.Thấy mọi người đều rụt rè, đặc biệt là Tiêu Y, theo phản xạ có điều kiện đang cuống cuồng lên.Không phải Nhị sư huynh lại định đẩy mình lên lôi đài chứ?Nhưng may quá, nàng chỉ buồn lo vô cớ, sợ bóng sợ gió một hồi thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận