Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2003

Chương 2003Chương 2003
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ma Nhiên hỏi Donah Thất Thất: “Muốn ra tay sao?” Doanh Thất Thất cắn răng: “Phải chờ thời cơ thích hợp.” Tiêu Y leo từ dưới đất lên, ghé vào bên cạnh, ngẩng đầu nhìn.
Lan đứng trên đầu nàng chỉ vào Toàn Hương Hàn mà mắng: “Con chó kia, vẫn còn kêu nữa?”
“Một con chó ngốc, ngoại trừ sủa gâu gâu, mày còn biết cái gì?
“Tới đây, mau vươn cái đầu chó của mày ra, để cho ta chặt mấy kiếm, chặt không chết ta nghỉ một lát lại chặt.” Nơi xa, Hồ Yên và Hồ Tuyết xạm mặt lại, cảm giác câm nín sâu sắc.
Đến lúc này rồi mà còn dám mắng to thế nữa?
Vò đả mẻ, không sợ vỡ sao? Hồ Yên bất lực bĩu môi: “Chủ nhân thế nào kiếm linh thế ấy."
“Nha đầu này, là muốn để kiếm linh phát biểu thay mình sao?”
Toàn Hương Hàn bị mắng tới mức toàn thân phát run, cả đời này đây là lần đầu tiên nàng ta bị xấu hổ nhục nhã như thế.
Bị một cái kiếm linh mắng, thế giới này không bị hủy diệt cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi.
“Giỏi, giỏi, nhận lấy cái chết!” Toàn Hương Hàn gầm lên, lộ ra bản thể, linh lực gào thét mà tới.
Thân thể nàng ta không ngừng biến lớn, hai hàm răng chó sắc bén trong cái miệng cho to tướng khiến người ta sợ hãi.
Xung quanh bắt đầu sinh ra sức hút, không gian bắt đầu run rầy.
“Hôm nay, dù là Tiên Đế tới đây cũng không thể nào cứu được các ngươi.”
Giọng nói lạnh lẽo của Toàn Hương Hàn lại quanh quần trên trời.
Sau đó, lực hút lại càng mạnh hơn, đầu chó há miệng ngoạm xuống.
Hồ Yên tuyệt vọng: “Thiên Cầu Thôn Nguyệt!”
Luyện Hư kỳ thi triển ra chiêu này, tất cả người lần thú ở nơi này đầu không trốn thoát được. Hồ Yên tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhưng một khắc sau, bông có tiếng Hồ Tuyết kinh ngạc hô lên: “Cái này.... Cái này...”
Hồ Yên mở mắt, sau đó thì thấy được một màn cả đời khó mà quên được.
Cái đầu chó to tướng bị chặt đứt, mang theo vẻ mặt không thể tin nổi mà rơi xuống đất. “AI”
Tiếng kêu thảm thiết sắc bén của Toàn Hương Hàn vang lên. Hai bóng người xuất hiện trên trời, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Mạnh mồm ghê nhỉ, Tiên Đế tới cũng không cứu được à?”
Hai bóng hình màu lam và màu trắng sừng sững gữa trời, sắc mặt lạnh như băng, trường sam phần phật, khí thế siêu phàm, tựa như tiên nhân từ trên trời giáng xuống.
“Ngươi... các ngươi!”
Toàn Hương Hàn tê dại. Sao hai người này lại ở đây? Chuyện trên kia đã làm xong rồi cơ à? Lữ Thiếu Khanh nhìn lướt qua, thấy sư phụ mấy đứa sư muội đều bị thương hết cả, bèn nói với Kế Ngôn: “Giết chết nó!”
Kế Ngôn không hé răng lấy nửa lời, lập tức rút Vô Khâu kiếm, kiếm ý sắc bén phun trào đâm thẳng vào Toàn Hương Hàn.
“Đáng... đáng chết!” Toàn Hương Hàn phun trào linh khí hóa thành một hộ thuẫn, dự định ngăn cản một kiếm này của Kế Ngôn.
Phụt! Hộ thuẫn linh khí bị đánh tan, thân thể Toàn Hương Hàn chằng chịt vết thương, máu tươi vầy ra.
“AI”
Toàn Hương Hàn bị xuyên thủng, kêu thảm một tiếng rồi xoay người muốn bỏ chạy. Chỉ vừa tiếp xúc nàng ta đã biết chênh lệch giữa mình và Kế Ngôn cực lớn.
Nhưng làm gì có chuyện Kế Ngôn sẽ dễ dàng bỏ qua cho nàng ta được?
Bắt nạt người nhà mình, mặc kệ cảnh giới thực lực của ngươi là gì, giết là xong.
Kế Ngôn lại xuất kiếm, vô số kiếm ý hội tụ, hóa thành một con thần long màu bạc đuổi theo sát sau lưng Toàn Hương Hàn.
Thần long xé không gian, mang theo khí tức tử vong bao phủ lấy Toàn Hương Hàn. Lúc này, Toàn Hương Hàn cảm nhận được khí tức của bọn Toàn Phụng Nhật thì vội vàng gầm lên: “Trưởng lão, cứu tai”
“Lớn mật!”
Đám Toàn Phụng Nhật từ trên trời giáng xuống thấy thế lập tức vừa sợ vừa giận. Liễu Xích, Hung Trừ, Doanh Kỳ cũng ngạc nhiên không rõ nguyên nhân.
Bọn họ chỉ thấy Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đột nhiên rời đi thế là đi theo, rồi tới đầy.
Vừa đến nơi đã thấy Kế Ngôn đang đánh Toàn Hương Hàn. Toàn Hương Hàn chỉ là Luyện Hư sơ kỳ cảnh giới tầng hai, đâu phải là đối thủ của Kế Ngôn.
Lần đầu tiên bị chặt đầu chó, lần thứ hai bị xuyên thân thể, lần thứ ba đã tràn ngập nguy hiểm rồi.
Thần long do kiếm ý biến thành phủ lẫy nàng ta, sau đó ánh kiếm màu trắng phủ lên. “Dừng... dừng tay!”
Mấy thú Toàn Phụng Nhật vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, vội vàng hồ lớn.
Nhưng vẫn chậm một bước, kiếm quang tan đi, Toàn Hương Hàn cũng tiêu tan theo, chỉ còn một ít cặn bã sót lại đón gió bay đi.
Cảm giác bi thương dâng lên trong lòng tất cả các thú.
Tất cả đều hiểu, nhân tài mới nổi của Khuyển tộc Toàn Hương Hàn đã chết rồi.
Dù thân là Luyện Hư kỳ, dù có được Nguyên Thần phân thân cũng vô dụng.
Tất cả các thú đầu sợ ngây ngẩn.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Lữ Thiếu Khanh đi tới trước mặt Thiều Thừa, đánh giá một phen rồi nhẹ nhàng thở ra, lại cười hỏi: “Sư phụ, đã chết chưa?”
Thiều Thừa che ngực lắc đầu: “Không sao, ngươi đi xem sư muội của ngươi và đám Tiểu Hồng một chút đi.” “Yên tâm, chúng đầu còn trẻ, không chết được.”
Thiều Thừa nổi giận, cảm thấy tổn thương, bèn mắng: “Hôn trướng, ý ngươi muốn nói ta già?”
“Không dám, là Đại sư huynh nói, ngài đi đánh huynh ấy đi."
“Ngươi qua đây, ta xử lý ngươi trước!”
“Được rồi được rồi ngài ở bên cạnh nghỉ ngơi thật tốt mà xem kịch đi.”
“Ngươi muốn làm gì?” “Làm thịt mấy lão cẩu kia.” Mấy vị trưởng lão khuyển tộc Toàn Phụng Nhật sắp phát điên rồi.
Tộc trưởng Toàn Diệu vẫn lạc, trưởng lão Toàn Dập vân lạc, hiện tại Toàn Hương Hàn cũng vần lạc, lúc này bên cạnh Toàn Phụng Nhật chỉ có ba người.
Trong đó đạt tới Luyện Hư hậu kỳ cũng chỉ có một mình Toàn Phụng Nhật, số còn ai đầu là trung kỳ và sơ kỳ. “Đáng chết, đáng chết!” Toàn Phụng Nhật phần nộ gào thét: “Khuyển tộc ta cùng các ngươi thế bất lưỡng lập!” “Lão cầu, ngươi sủa cái gì?” Lữ Thiếu Khanh hét lớn, rồi cầm Mặc Quân kiếm đánh tới: “Cái gì mà thế bất lưỡng lập? Ta và tộc chó các ngươi không đội trời chung!”
“Hôm nay làm thịt mấy con chó già các ngươi trước đã, vươn đầu cho ra đây!”
Mặc Quân Kiếm bổ mạnh ra một cái, phạm vi tấn công trăm ngàn trượng bao phủ cả bốn thú Toàn Phụng Nhật bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận