Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1314: Ta muốn hắn bảo hộ ta (tt)

Chương 1314: Ta muốn hắn bảo hộ ta (tt)Chương 1314: Ta muốn hắn bảo hộ ta (tt)
Dận Khuyết có lòng từ chối nhưng Tương Ti Tiên đã nói muốn yểm hộ cho Lữ Thiếu Khanh, nếu hắn ta từ chối, hắn ta nhất định sẽ bị mất điểm trong lòng Tương Ti Tiên.
Dận Khuyết cần răng, vuốt mũi đồng ý: "Được, để ta bảo hộ ngươi."
Đừng để ta có cơ hội thu thập ngươi.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong lòng hắn khẽ động, một suy nghĩ xộc thẳng lên đầu.
Hắn ta cười: "Có thể cùng Mộc huynh đối phó quái vật, có thể góp chút sức cho nhân tộc, đây là vinh hạnh của ta” "Nhưng ta cũng cảnh cáo trước, xảy ra vấn đề, ta cũng không chịu trách nhiệm."
Lữ Thiếu Khanh quang minh lẫm liệt: '"Dận huynh, ta tin tưởng ngươi, đến lúc đó ta chết là do thực lực ta không đủ, tuyệt đối không liên quan gì đến Dận huynh."
Hừi
Dận Khuyết xem như hiểu ra.
Lữ Thiếu Khanh cũng không có ý tốt.
Khì, lần này đúng lúc rồi.
Đến lúc đó xem thử ai có bản lĩnh hơn.
Sau khi quyết định xong, mọi người liền xuất phát.
Tả Điệp nhìn Lữ Thiếu Khanh và Dận Khuyết biến mất trong sương mù màu đen, có vài phần lo lắng: "Ti Tiên tỷ tỷ, bọn họ có sao không?”
Hai người Lữ Thiếu Khanh và Dận Khuyết không hợp nhau, tất cả mọi người đều thấy trong mắt.
Nếu nói hai người sẽ hợp tác thân mật khăng khít, đứa trẻ ba tuổi cũng không tin.
Không ở sau lưng hạ độc thủ coi như tốt lắm rồi.
Tương T¡ Tiên mỉm cười, trên mặt tràn ngập tự tin, tựa như hết thảy đều nằm trong sự tính toán của nàng ta: "Yên tâm đi, nếu Mộc công tử đã nói hắn sẽ giải quyết, nhất định sẽ giải quyết."
Tả Điệp vẫn không hiểu ý Tương Ti Tiên: "Nhưng như vậy rất nguy hiểm."
Truyên tống trận là thủ đoạn điều binh khiển tướng chủ yếu của quái vật, tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ dày đặc, chỉ dựa vào hai người giết vào, hơn nữa còn muốn phá hư truyền tống trận, khó như lên trời.
Một khi xuất hiện quái vật cấp bậc Nguyên Anh, không cẩn thận bị đánh chết cũng không phải không có khả năng.
Trong nụ cười của Tương Ti Tiên mang theo vài phần đắc ý, nói: 'Bảo Tam trưởng lão bọn họ đi thu hút sự chú ý của quái vật, chúng ta theo phía sau yểm hộ."
Muốn Lữ Thiếu Khanh xuất thủ không thể dễ dàng như thế, cho dù là điều kiện gì, Tương Tỉ Tiên đều sẽ đồng ý.
Thậm chí còn có thể ủy khuất bản thân, giống như trước đó để mời được ba người Lữ Thiếu Khanh đến tổ chức Thí Thần này, nàng ta có thể tạm thời ủy khuất người bên cạnh một chút. Giờ chẳng qua chỉ để Dận Khuyết đi theo bảo hộ thôi thì có tính là gì.
Mặc dù gặp nguy hiểm, nhưng cũng đáng.
Huống chỉ nàng ta sẽ còn dẫn người đi theo phía sau, cho dù xuất hiện vấn đề gì, cũng có thể kịp thời giải quyết.
Tả Điệp, Chu Quang Viễn hiểu ra, không kìm được sợ hãi thán phục: "Tiểu Tiên ngươi quả nhiên thông minh."
"Đúng là rất có chân truyền của đại trưởng lão."
Tương Tỉ Tiên mang theo mấy người Tả Điệp, Chu Quang Viễn theo ở phía sau.
Còn Cảnh Ngộ Đạo nhận được thông báo của Tương T¡ Tiên mang theo người cùng nhau xuất động, giết vào trong sương mù màu đen, hấp dẫn sự chú ý của quái vật. Lữ Thiếu Khanh cùng Dận Khuyết xông vào trong sương mù màu đen, đi về phía truyền tống trận quái vật.
Rất nhanh, bọn hắn đã đi tới gần truyền tống trận, cẩn thận quan sát một chút.
Diện tích truyền tống trận chiếm hơn mười trượng, một lần có thể xuất hiện mấy chục con, thậm chí trên con quái vật, giống như một đội quân, sắp xếp chỉnh tề xuất hiện.
Trong lúc đó thỉnh thoảng còn xuất hiện khí tức cường đại, đó là quái vật cấp bậc Nguyên Anh kỳ.
Quái vật cấp bậc Nguyên Anh kỳ không biết vận dụng linh lực, ma pháp công kích không được, nhưng trên người bọn chúng có sương mù màu đen vô cùng quỷ dị, không thua kém công kích pháp thuật của tu sĩ nhân tộc. Hơn nữa nhục thân của bọn chúng cường hãn hơn tu sĩ nhân tộc, số lượng còn đông đảo.
Cứ tiếp tục đánh, cuối cùng vẫn là nhân tộc chịu thiệt thòi.
Lữ Thiếu Khanh không kìm được âm thầm lấy làm kỳ lạ, đại thiên thế giới, không thiếu cái lạ.
Quái vật nơi này thông minh hơn quái vật gặp phải trước đó, biết bố trí và lợi dụng truyền tống trận.
Lữ Thiếu Khanh suy đoán, những quái vật Tế tư và quái vật Tế thần kia giống như kiến chúa, cho nên mới có tư duy, biết bố trí trận pháp.
Nhưng bất kể như thế nào, việc bây giờ hắn cần làm là đóng truyền tống trận trước mắt lại.
Không biết lúc nào Kế Ngôn và Tiêu Y mới có thể ra ngoài. Thế giới Huyền Thổ này cần phải cố gắng giữ sự yên tĩnh.
Lữ Thiếu Khanh đối mặt với sự cảnh giác của Dận Khuyết, nói: "Dận huynh, ra tay đi, ngươi đi hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng. Tranh thủ chút thời gian cho ta."
Dận Khuyết đến đây, thần kinh toàn thân từ trên xuống dưới bị kéo căng, như một con mèo cong người, nâng cao cảnh giác.
"Một chút thời gian? Bao lâu?"
Nơi này quái vật nhiều lắm, không nói mấy ngàn con, hàng ngàn con cũng có, hơn nữa trong đó chắc chắn còn ẩn nấp tồn tại cường đại hơn.
Không cần quá nhiều, hai con quái vật Nguyên Anh sơ kỳ hoặc một con quái vật Nguyên Anh trung kỳ cũng đủ khiến Dận Khuyết không chống đỡ được rồi.
"Nửa khắc đồng hồ, như thế nào?" Dận Khuyết ra vẻ giật mình: "Nửa khắc đồng hồ? Thời gian đủ sao?"
Lữ Thiếu Khanh cũng giật mình: "Không phải chứ, ngươi có thể chống đỡ được lâu như vậy không?”
Sau đó hắn đánh giá Dận Khuyết từ trên xuống dưới một phen, chậc chậc ngạc nhiên: "Nhìn không ra, trông dáng vẻ ngươi như con chó săn thế này, không ngờ đúng không?”
"Ngươi mới là chó săn!" Lửa giận của Dận Khuyết xuất hiện, nhưng vừa nghĩ tới kế hoạch của mình, hắn ta lập tức đè lửa giận xuống: "Ta sẽ cố gắng hết sức tranh thủ nhiều thời gian hơn cho ngươi, ngươi cứ từ từ mà làm."
"Được, được." Lữ Thiếu Khanh vui vẻ nói: "Quả nhiên, để Dận huynh ngươi đi cùng là lựa chọn chính xác nhất."
"Ra tay đi!" Dận Khuyết cười lạnh một tiếng , chờ sau đó ngươi sẽ biết là không phải lựa chọn chính xác.
Sau đó bóng dáng Dận Khuyết lóe lên, xuất hiện trên bầu trời, một đạo pháp thuật rơi xuống truyền tống trận.
Dận Khuyết đột nhiên xuất hiện khiến quái vật chung quanh nhao nhao gào thét, bọn chúng nhanh chóng đánh về phía Dận Khuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận