Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1496: Ngao gia nhốt sư nương của ta

Chương 1496: Ngao gia nhốt sư nương của taChương 1496: Ngao gia nhốt sư nương của ta
Bao Dịch cười lớn, trong lòng chỉ cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Tuy tính kế Lữ Thiếu Khanh không thành, nhưng có thể khiến Lữ Thiếu Khanh ở trước mặt mọi người lập lời thề, phủi sạch quan hệ với Giản Nam.
Điều này có nghĩa là, hắn ta vẫn còn cơ hội, không cần lo Giản Nam bị người khác cướp mất.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây, còn ai có điều kiện tốt hơn hẳn ta sao?
Trừ hắn ta, còn ai phù hợp với Giản Nam hơn chứ?
Hơn nữa!
Hắn ta cười lớn, chế giễu Lữ Thiếu Khanh: "Trước kia chẳng phải ngươi dũng cảm lắm sao? Bây giờ đối mặt với bao nhiêu người, rén rồi?"
Hôm nay có thể khiến Lữ Thiếu Khanh mất mặt trước bao nhiêu người, đúng là quá hoàn hảo.
Khiến hắn ta trút được cục tức này.
Giờ cũng coi như hoàn hảo kết thúc.
Đối diện với sự chế nhạo của Bao Dịch, Lữ Thiếu Khanh không tức giận, ngược lại nói với Giản Nam: "Ngươi xem, chuyện ngày hôm nay, chắc chắn có phần của hẳn ta."
Vẻ mặt Giản Nam không có gì thay đổi, biểu cảm vẫn bình tĩnh.
Nhưng ánh mắt nàng ta nhìn Bao Dịch một cái, khiến Bao Dịch cảm giác như đang đối diện với một toà núi băng.
Vẻ mặt Bao Dịch cứng đờ, lập tức phủ nhận: "Ta không phải, không phải ta, không liên quan gì đến ta hết."
Để lại ấn tượng xấu cho nữ thần, tung hô cả đời cũng không cứu vãn được.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào hắn ta, quát lớn: "Tất cả những chuyện ngày hôm nay đều do ngươi và Ngao Đức cố tình bay ra."
"Âm thầm xúi giục bao nhiêu người đến tận nơi gây phiền phức cho ta, Ngao Đức còn cố tình nhốt sư nương của ta lại"
Lời này vừa nói ra, quần chúng lại giật mình.
"Cái gì?"
"Ngao Đức nhốt sư nương của hắn?"
"Sư nương của hắn là ai vậy? Tại sao lại bị nhốt?"
"Trừ khi đây là tộc nhân của Ngao gia, Ngao gia không đồng ý mối hôn sự này, cho nên nhốt người ấy lại chăng?”
"Cũng có thể, dù sao cũng là gia tộc lớn mà, sư môn của Lữ Thiếu Khanh vẫn chưa đủ để lọt vào mắt Ngao gia."
"Ngao gia ấy, làm việc đúng là ngang ngược."
"Ngang ngược cái gì, đây gọi là bá đạo, vô lý."
Vào lúc này, Lữ Thiếu Khanh tiếp tục lên tiếng: "Mọi người đừng hiểu lầm, sư nương của ta không phải người Ngao gia, sư nương của ta là người Tê Châu chính gốc, tới Trung Châu chỉ là để thăm tiểu bối, kết quả bị nhốt ở đây."
Lời này vừa nói ra, mọi người xôn xao. "Không phải chứ, không phải người của Ngao gia, thế tại sao lại bị nhốt?"
"Chẳng lẽ có chuyện gì mạo phạm Ngao gia hay sao?"
"Mạo phạm Ngao gia, với phong cách làm việc của Ngao gia thì đã giết chết từ lâu rồi, việc gì phải giam lại."
"Ngao gia định làm gì?"
Sắc mặt Ngao Đức sâm xuống, Ngao Thương cũng không nhịn được mà nhảy ra, gầm lên: "Ngươi bớt ở đây ăn nói lung tung, chỗ này không có sư nương của ngươi."
"Ngươi cút ngay cho ta!"
"Dựa vào đâu chứ." Lữ Thiếu Khanh tự nhiên trở nên bi phẫn, hét lên bằng giọng rất uất ức: "Ta muốn gặp sư nương cũng không cho sao?"
"Ngao gia các ngươi bá đạo vậy hả? Có phải vì các ngươi là một trong ngũ gia tam phái của Trung Châu, quyền lực ngút trời, nên coi thường người ở những châu khác như bọn ta chứ gì?"
"Người ở những châu khác như chúng ta, trong mắt người Trung Châu các ngươi thì chẳng khác nào nhà quê lên tỉnh, mặc cho các ngươi bắt nạt, có phải không?"
Tất cả mọi người có mặt ở đây, không chỉ mỗi người Trung Châu, mà cũng có không ít tu sĩ đến từ châu khác.
Một số tới đây học tập, số khác tới đây du lịch tu hành, rồi còn nhiều nguyên nhân khác.
Người Trung Châu luôn có cảm giác ưu việt hơn những người đến từ châu khác, người châu khác sinh sống tại Trung Châu cũng không thoải mái gì, mâu thuẫn thường xuyên xảy ra. Nếu như không phải Nhữ Thành không cho phép mọi người đánh nhau, thì sớm đã tử thương vô số.
Bây giờ Lữ Thiếu Khanh hét như vậy, dấy lên sự đồng tình của mọi người.
"Đúng đó, người Trung Châu bá đạo vậy hả?"
"Ngao gia á, uy phong lớn lắm."
"Cẩn thận đấy, đừng lớn tiếng như vậy, nếu không người ta bắt ngươi nhốt lại bây giờ."
"Phải, phải, chọc không nổi."
Thậm chí, đến cả một vài người Trung Châu cũng không vừa mắt tác phong của Ngao gia.
"Ngao gia quá đáng thật, đây chẳng phải đang bôi xấu danh tiếng của người Trung Châu chúng ta hay sao?"
"Thật ra đều do bọn họ hoành hành bá đạo, kết quả khiến tất cả người Trung Châu chúng ta liên luy theo, thanh danh cũng bị bọn họ bôi xấu."
Tiếng nghị luận của mọi người truyền vào tai Ngao Đức, sắc mặt hắn ta càng thêm khó coi.
Mũi dùi của quần chúng lại một lần nữa hướng về hắn ta.
Ánh mắt hắn ta lơ đáng quét về Trương Tòng Long đứng ở phía xa.
Trương Tòng Long lúc này không khác nào một người ngoài cuộc, đứng ở phía xa lắng lặng xem trò vui.
Cái tên đáng ghét này.
Trong lòng Ngao Đức bực bội.
Không ngờ bị Trương Tòng Long nói trúng thật.
Thật sự bị Lữ Thiếu Khanh lợi dụng, đảo ngược lại đối phó hắn ta. Bao nhiêu người đứng ở đây, bị Lữ Thiếu Khanh nói như vậy, ngày mai cả Trung Châu sẽ truyền nhau rằng Ngao gia nhà hắn ta ngang ngược, bắt nạt những người ở châu khác.
Bây giờ hắn ta rất mất mặt.
Việc hắn ta làm tuy không tốt đẹp, không nhân nghĩa, nhưng không bị phát hiện thì chẳng làm sao.
Bị phát hiện rồi, chắc chắn sẽ có nhiều người chỉ trích.
Nhưng mà cho dù có là vậy, hắn ta cũng không định để người đang ở trong kia ra ngoài.
Ngao gia làm việc ngang ngược, chưa bao giờ nhìn sắc mặt kẻ khác.
Cho dù bị ai nói là Ngao gia bắt nạt người khác, ỷ mạnh hiếp yếu, cũng không Sao. Đăng nào cũng bị nói như vậy quen rồi.
Nhưng mà, hắn không thể để người ở trong xuất hiện. Để người ở trong kia ra ngoài thì cũng tương đương với hắn ta chịu khuất phục, mặt mũi Ngao gia mất sạch sẽ.
Vì thế, Ngao Đức lạnh lùng nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nếu ngươi thức thời thì nên cút ngay bây giờ, bằng không thì chính là kẻ thù của Ngao gia ta."
"Úi chà, Ngao gia lợi hại thế" Lữ Thiếu Khanh vỗ ngực kêu lên: "Ta mặc kệ, sư nương của ta ở đây, ta muốn gặp bà ấy."
"Ta muốn đưa bà ấy đi, không thể để bà ấy ở lại đây bị ngươi bắt nạt."
"Thân là đệ tử, sao có thể chứng kiến sư nương bị người khác bắt nạt mà không quản chứ?" "Cho dù là người Ngao gia thì ta cũng không sợ." Chương 1497: Để ta xem ai không cần mặt mũi dám nhảy ra đây
Lữ Thiếu Khanh nói lớn tiếng, dáng vẻ cho dù có phải làm kẻ thù của thiên hạ cũng không sợ.
Quần chúng không nhịn được mà lớn tiếng khen ngợi Lữ Thiếu Khanh: "Được lắm."
"Đây mới là tấm gương tu sĩ ở thế hệ ta."
"Đáng ra phải như vậy, thân là đồ đệ, sao có thể chứng kiến sư nương bị bắt nạt mà mặc kệ cho được."
Ngao Đức lạnh lùng nói: "Dẫn đi? Nằm mơ!"
Đừng nói dẫn đi, đến cả người ở bên trong, Ngao Đức cũng không định cho bước ra ngoài.
Ló cái đầu lộ cái mặt cũng coi như Ngao gia mất mặt.
"Ta không cho nàng ta xuất hiện thì ngươi làm gì được chứ?”
"Lẽ nào ngươi dám đối đầu với Ngao gia ta?"
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Không định đối đâu với Ngao gia các ngươi, nhưng Ngao gia bắt nạt người khác quá đáng, ta phải đòi một lời giải thích từ chỗ các ngươi."
"Quyết đấu đi!"
Ngao Đức đứng ngạo nghễ, thiên phú của hắn ta không ổn, cảnh giới thực lực so với người cùng trang lứa thì không vượt trội.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh trước mặt cho hắn ta cảm giác rất yếu ớt, khiến hắn †a cực kỳ tự tin.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Ta yếu như vậy, ta không đánh lại ngươi."
Ánh mắt của Ngao Đức càng lúc càng khinh miệt, không đánh lại ta mà còn lắm lời?
Nụ cười trên gương mặt hăn ta càng tươi, tiếp đấy, lời của Lữ Thiếu Khanh tiếp tục truyền tới: "Ta gọi sư huynh của ta tới."
"Hắn ta cũng có phần gọi sư nương mà."
Nụ cười của Ngao Đức cứng ngắc, nhìn Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt, hắn ta rất muốn tát một phát lên mặt Lữ Thiếu Khanh.
Sao ngươi không gọi sư phụ ra luôn đi?
Kế Ngôn ở cảnh giới Hoá Thần, hơn nữa còn là một Hoá Thần cực kỳ trẻ tuổi, tiềm lực vô hạn, khiến người ta nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.
Cũng bởi sự tồn tại của Kế Ngôn mà Ngao Đức bị Lữ Thiếu Khanh gài bây nhưng mãi vẫn nhịn mà không đi gây rắc rối cho Lữ Thiếu Khanh.
Nếu không, dựa theo tác phong làm việc của Ngao gia thì đã dùng đủ cách để hành chết Lữ Thiếu Khanh từ lâu rồi.
"Làm sao, không dám à?"
Không chỉ Ngao Đức chẳng còn gì để nói, đến cả những người xung quanh cũng cạn lời.
Để Ngao Đức đối phó với một Hoá Thần, chẳng khác nào bắt một đứa trẻ con đi đánh nhau với một cao thủ võ lâm.
"Tiểu nhân vô liêm sỉ!" Ngao Thương hét lớn: "Ngươi có dám đánh một trận với ta không?”
Lữ Thiếu Khanh khinh miệt quét mắt nhìn hắn ta:" Ta sợ ta đánh chết ngươi."
"Không dám đánh với sư huynh của †a thì mau để sư nương ta ra ngoài đi."
"Nếu không ta sẽ xông vào đấy."
"Xông vào?"
Ngao Thương cứ như nghe được câu chuyện cực kỳ buồn cười, hẳn ta cười lớn: "Ngươi dám xông vào Ngao gia?"
Ngao Đức thì sát khí đằng đẳng, trong lời nói tràn đây uy hiếp: "Ngươi dám xông vào, chờ đợi ngươi chính là cái chết."
"Vì sư nương, cho dù phải trả giá bằng tính mạng thì ta cũng không tiếc nuối."
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến không ít người nhiệt huyết sôi trào, nam nhân đáng ra phải như vậy.
"Tới đây!"
Ngao Đức lạnh lùng nói: "Ta xem ngươi xông vào kiểu gì."
Lữ Thiếu Khanh bật cười, phất tay, nói với Giản Nam: "Nào, ngươi giúp ta mở đường."
Đờ mời
Giản Bắc đứng bên cạnh xem trò vui suýt thì ngã ngửa.
Sắc mặt Ngao Đức cứng đờ.
Ngao Thương một lần nữa gầm lên: "Tiểu nhân vô liêm sỉ!"
Giản Nam cảnh giới Nguyên Anh tầng chín, trong cùng thế hệ, có lẽ chỉ Mị Kiền mới có thể áp chế được nàng ta. Nàng ta mà ra tay, đám Ngao Đức chắc chắn không thể ngăn cản.
Ngao Đức đưa ánh mắt nhìn về phía Bao Dịch, bọn họ vẫn đang là đồng minh.
Nhưng Bao Dịch bên này đã tỏ thái độ việc không liên quan đến mình, hắn ta không dám nhảy ra lần nữa, nếu xuất hiện, hắn ta còn muốn hảo cảm của nữ thần không đây?
"Giản Nam, ngươi dám đối đầu với Ngao gia?"
Thấy Giản Nam đã đi ra trước cửa lớn, hắn ta lại không dám bước lên ngăn cản, Ngao Đức chỉ đành hét to, lấy gia tộc của mình ra uy hiếp.
"Đây là chuyện của người trẻ tuổi, ngươi đừng có hơi tí là lấy cái danh của Ngao gia ra."
"Không chơi nổi thì ngươi gọi người lớn trong nhà ra đây." "Ta cũng muốn xem thử lão bất tử nào của Ngao gia các ngươi lại không biết xấu hổ như vậy?"
Lời Lữ Thiếu Khanh vừa nói xong, một âm thanh già nua vang lên: "Giản Nam nha đầu, hơi quá đáng rồi đấy."
Vừa dứt lời, một ông lão xuất hiện.
Sau khi lão ta xuất hiện, tất cả mọi người ở đây lập tức yên lặng như tờ, qua một lúc sau, không ít người phá lên cười.
Vẻ mặt của ông lão tức khắc căng lên như gan heo, cực kỳ khó coi.
Đám người Ngao Đức sau khi nhìn thấy người đến, sắc mặt hết sức khó xử, đây chẳng phải đụng vào họng súng hay sao?
Nhưng đến cũng đến rồi, bọn họ chỉ có thể hành lễ: "Ngũ trưởng lão!"
"Là thất trưởng lão của Ngao gial" "Là Ngao Tăng, nghe nói không lâu trước đây đã đột phá ba tầng cảnh giới."
"Cuối cùng trưởng lão Ngao gia cũng xuất hiện rồi."
"Nhưng mà, đây có khác nào như hẳn nói đâu, không biết xấu hổ."
"Chịu thôi, ai bảo đúng lúc lão ta xuất hiện, cũng quá trùng hợp ấy nhỉ?"
"Ha ha, có trò vui để xem rồi."
Ngao Tăng bực mình, tức giận thổi râu, hung tợn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Nhóc con, gan chó của ngươi lớn thật đấy, dám đối đầu với Ngao gia."
"Chết cũng không tiếc!"
Nói rồi, lão ta vỗ một chưởng về phía Lữ Thiếu Khanh.
Nói ra tay liền ra tay, làm việc ngang ngược, đấy chính là Ngao gia.
Lữ Thiếu Khanh không hốt hoảng, chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn lão ta.
Sau đấy, trên bầu trời loé lên một chùm sáng, một thanh phi kiếm bay xuống.
Phập một tiếng, đâm xuyên qua bàn tay Ngao Tăng, máu tươi văng tung toé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận