Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 834 - Muốn đi dạo phố với ta không?



Chương 834: Muốn đi dạo phố với ta không?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh chậm rãi đi ra, nói với Miêu Á: "Cô nàng, đi dạo phố không?"Miêu Á đi ra, sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại mừng thầm.Cái tên này nghĩ thông suốt rồi sao? Đi mua sắm? Ngươi muốn làm gì?Ta tốt xấu gì cũng được người ta xưng là đệ nhất mỹ nhân thành Tam Vũ, thực lực mỹ mạo cùng tồn tại, ta không tin trong lòng ngươi không có chút tâm tư.Trong lòng Miêu Á âm thầm cao hứng, lòng tự tin chịu đả kích vì ngày hôm qua bị ghét bỏ xem như đã trở lại.Miêu Á ra vẻ rụt rè: "Đi dạo phố sao? Ngươi muốn làm gì? Ta muốn tu luyện, không rảnh."Sư huynh ngươi đang nghiêm túc tu luyện, ngươi lại tùy tiện muốn đi ra ngoài chơi, còn muốn tán gái, ngươi không biết xấu hổ sao?Lữ Thiếu Khanh vung tay lên: "Chuyện tu luyện gì gì đó, làm lúc nào chẳng được. Phải biết kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi chứ. Cả ngày tu luyện tu luyện, làm bản thân tu luyện đến choáng váng thì phải làm sao bây giờ? Ngươi đừng giống sư huynh của ta, hắn đã tu luyện đến không có đầu óc rồi."Miêu Á nhịn không được nhìn về phía phòng Kế Ngôn, rất khó hiểu.Không ra trừng trị hắn một trận sao?Nói xấu sư huynh thì thôi đi, thậm chí không phải nói sau lưng, mà là quang minh chính đại nói. Uy áp của sư huynh ở đâu?Quả nhiên là một đôi sư huynh đệ khiến người ta thấy kỳ quái.Thấy Miêu Á chần chờ, Lữ Thiếu Khanh tiếp tục khuyên bảo thúc giục: "Đi thôi, ở chỗ này buồn chết đi được. Dù sao ta cũng là khách, ngươi nói phải chiêu đãi chúng ta thật tốt, hiện tại cơ hội đã tới, mau nắm chắc đi."Lữ Thiếu Khanh càng như thế, trong lòng Miêu Á càng cảm thấy Lữ Thiếu Khanh có ý đồ với nàng ta.Nếu không tại sao nhất định phải muốn nàng ta đi dạo phố cùng? Mang theo nữ hài đi dạo phố, đây không phải đã nói lên rất nhiều chuyện sao?Chắc chắn là muốn kéo gần quan hệ với nàng ta.Sau khi Lữ Thiếu Khanh khuyên bảo hai ba lần, Miêu Á không hề rụt rè.Hừ, cho ngươi một cơ hội vậy.Trong lòng Miêu Á âm thầm nghĩ, xem ngươi làm sao lấy lòng ta."Được rồi, ta sẽ đi cùng ngươi một lát."Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng, như này mới đứng chứ, ra phố nào có chuyện không mang theo ví tiền?Nhưng mà sau khi đi ra, đi chưa được mấy bước Lữ Thiếu Khanh đã nói: "Quên đi, đi dạo phố xong thì tìm một chỗ ăn đi."Mặc dù là thành trì, nhưng nơi này là thành trì của Ma tộc, kém quá nhiều so với thành trì của mười ba châu.Chỗ này của Ma tộc thiếu thốn tài nguyên, đồ vật bán ra lại đắt.Trên đường phố Ma tộc cao lớn khôi ngô, cho dù là nữ thì phần lớn cũng có làn da ngăm đen, thô ráp, mỹ nữ quá ít, nhìn không vừa mắt.Cho nên Lữ Thiếu Khanh cảm thấy còn không bằng đi nếm thử mỹ thực của Ma tộc.Miêu Á ngạc nhiên, ngươi gọi đây là đi dạo phố sao? Ngươi đã đi được một trăm mét chưa?Miêu Á bất đắc dĩ chỉ có thể dẫn Lữ Thiếu Khanh tới tửu lâu tốt nhất thành Tam Vũ."Ồ." Sau khi Lữ Thiếu Khanh đi tới, ồ một tiếng: "Đây không phải là nơi ta và ngươi gặp mặt lần đầu sao?""Đúng vậy." Đi tới nơi này, nhớ tới lần đầu tiên gặp Lữ Thiếu Khanh, tâm tình Miêu Á rất khó chịu.Đến bây giờ, thức hải của nàng ta còn mơ hồ đau, trong thời gian ngắn sẽ không khỏi hẳn nhanh như vậy.Tất cả đều do người này ban tặng.Gian tửu lâu này mặc dù là tửu lâu tốt nhất thành Tam Vũ, nhưng nếu so sánh với mười ba châu, vẫn là kém một chút.Ít nhất về phương diện trang hoàng, tửu lâu này không sánh bằng Tụ Tiên Lâu của Phương Hiểu.Gian tửu lâu này có phong cách hoang dã, màu sắc cổ xưa, rất nhiều nơi ngay cả sơn cũng không quét.Điều này rất phù hợp với phong cách của Ma tộc, được người Ma tộc yêu thích.Lữ Thiếu Khanh đi tới nói với chủ quán: "Bưng những thứ tốt nhất, đặc sắc và đắt tiền nhất của các ngươi lên đây."Miêu Á vừa nghe, hoảng sợ, vội vàng thấp giọng nhắc nhở: "Nhiều như vậy, rất đắt.""Đắt?" Lữ Thiếu Khanh tuyệt không lo lắng: "Không sao, ăn được là được, dù sao cũng có người mời khách mà."Mời khách?Trong lòng Miêu Á cảm thấy kỳ quái, ngươi còn quen biết những người khác ở thành Tam Vũ sao?Nhưng mà nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh không có ý nói, nàng ta cũng không hỏi.Loại giác ngộ này nàng ta vẫn phải có.Có một số vấn đề nếu cứng rắn muốn hỏi, sẽ chỉ tạo thành xấu hổ cho mọi người.Rất nhanh, các loại món ăn món ngon được đưa lên, bày đầy một bàn."Nào, ăn đi."Thành thật mà nói, tay nghề của Ma tộc chỉ có thể nói là bình thường.Trong đó các món dùng thịt tương đối nhiều, phần lớn đều là thịt hung thú.Lữ Thiếu Khanh tùy tiện ăn một chút liền không tiếp tục gắp nữa, Miêu Á cũng không khác biệt lắm.Thân là tu sĩ, ham muốn ăn uống cũng không tính là quá quan trọng.Miêu Á cũng không muốn ăn thả cửa, chẳng may để lại cho Lữ Thiếu Khanh hình tượng không thục nữ.Lữ Thiếu Khanh không ăn, là bởi vì mùi vị chỉ có thể nói là bình thường.Còn con khỉ nhỏ thì vui như điên, hưng phấn kêu chít chít.Nó cầm lấy một miếng thịt mạnh mẽ gặm, mấy miếng cắn xuống, thịt đùi của hung thú tam phẩm bị nó gặm sạch sẽ, xương cốt cứng rắn như sắt cũng bị nó cắn được, xương vụn bay loạn.Lữ Thiếu Khanh thấy thế tát nó một cái: "Ngươi là khỉ, không phải chó, điềm đạm nho nhã một chút cho ta."Con khỉ nhỏ bị đánh đến trợn trắng mắt, một miếng thịt suýt chút nữa nghẹn chết nó.Sau khi khó khăn nuốt xuống, nhìn thấy rượu trên mặt bàn, ánh mắt lại sáng lên, cầm lấy bầu rượu, mạnh mẽ uống một ngụm.Sau khi uống xong, ánh mắt càng sáng lên, như kiểu là phát hiện ra đại lục mới.Nó lại ùng ục mãnh liệt uống hai ngụm, há to miệng, đập hai cái vào ngực rồi chộp lấy một miếng thịt gặm.Lữ Thiếu Khanh nhìn không biết nói gì, con khỉ ngốc này thích uống rượu sao?Không nói hai lời, lại là một cái tát vỗ qua, hắn thu bầu rượu lại mắng: "Hỗn đản, ngươi mấy tuổi rồi? Trưởng thành chưa? Lông trên tiểu đệ mọc còn chưa dài, sao dám uống rượu hả? Nếu còn uống rượu nữa, ta sẽ thiến tiểu đệ ngươi đi pha rượu..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận