Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1337: Cốt truyện lại không bình thường

Chương 1337: Cốt truyện lại không bình thườngChương 1337: Cốt truyện lại không bình thường
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh gầm thét, cốt truyện cuộc đời mình, không thể bình thường một chút sao?
Lớn như vậy rồi hắn chỉ thấy đồ không nhét vào trữ vật giới chỉ được chứ chưa từng thấy món đồ nào không thể lấy ra khỏi trữ vật giới chỉ.
Sao hôm nay lại để hắn gặp phải rồi?
Lữ Thiếu Khanh hận đến mức muốn lập tức vào trong xem thử đang xảy ra chuyện gì.
Nhìn dáng vẻ hận không thể đập trữ vật giới chỉ của Lữ Thiếu Khanh, đám người cạn lời.
Khí huyết trong người Tương Quỳ lăn lộn, không cách nào tiếp tục nhắm mắt tĩnh tọa.
Không tĩnh tâm được.
Tiểu tử khốn kiếp lại dám có ý định này.
Tương Quỳ gầm thét: "Tiểu tử, ngươi định giữa đường vứt đi sao?"
Đã từng gặp kẻ lật lọng nhưng chưa từng gặp kẻ lật lọng đến mức này.
Tiểu tử khốn kiếp hèn hạ, vô sỉ.
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha một tiếng, lúc này phủ nhận: "Nào có, ta lừa hắn thôi."
Nhưng cười thì cười, hắn lại sắp muốn khóc rồi: "Cây cầu nát này ta thật sự không đem ra được nữa."
Không đem ra được, chẳng lẽ phải đem trên người cả đời sao?
Tương Quỳ lạnh lùng nói: "Giao trữ vật giới chỉ cho ta, để ta giữ."
"Ông nghĩ hay lắm" Trữ vật giới chỉ này là chỗ dựa lớn nhất của Lữ Thiếu Khanh, đừng nói Tương Quỳ, ngay cả Thiều Thừa cũng không được.
Tương Quỳ không rõ tâm quan trọng của trữ vật giới chỉ đối với Lữ Thiếu Khanh, ông ta nói: "Ta có thể cho ngươi cái tốt hơn."
"Đừng có so mấy cái giới chỉ nát kia của ông với giới chỉ của ta."
Lữ Thiếu Khanh ăn ngay nói thật, trữ vật giới chỉ trong tay hắn một khi lộ ra ánh sáng chắc chắn sẽ khiến tất cả mọi người trong thiên hạ điên cuồng.
Các trữ vật giới chỉ khác trong thiên hạ đều không so được với của hắn, đây là vật duy nhất trên thế gian.
"Không đưa?" Tương Quỳ nhíu mày.
"Làm sao? Muốn cướp sao?" Lữ Thiếu Khanh đứng bên cạnh Kế Ngôn, cười: "Sao, có muốn đánh một trận không?"
Nhưng Tương Quỳ cũng không phải muốn đánh nhau, ông ta cười ha ha, hỏi: "Thật sự không lấy ra được à?"
Nụ cười của Lữ Thiếu Khanh lại biến mất, lại muốn khóc. Cây câu màu đen mà mình đang giữ là một quả bom không hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Tương Quỳ thấy vẻ mặt đau khổ của Lữ Thiếu Khanh thì càng cười vui vẻ, như trẻ ra mấy tuổi, ông ta nói: "Ngươi giữ cho kỹ đi!"
Nếu Lữ Thiếu Khanh đã có thể cất được cây cầu màu đen, Tương Quỳ cũng không định để Lữ Thiếu Khanh lấy ra. Thu vào trữ vật giới chỉ an toàn hơn để bên ngoài rất nhiều.
Hơn nữa, giờ ông ta cũng không cách nào cưỡng cầu Lữ Thiếu Khanh giao ra.
Để Lữ Thiếu Khanh giữ trên người vân hợp với tâm ý ông ta hơn.
"Đi" Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: "Bây giờ chúng ta đi, có thể chạy được bao xa thì chạy bấy xa."
"Lão đầu dám ngăn cản thì liều mạng với ông ta."
Ở lại đây chờ Tế thần đến tận cửa tuyệt đối là cách làm ngu xuẩn nhất.
Phải chạy, chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Chạy thật xa trước, đợi khi quay lại sẽ nghĩ cách giải quyết sau.
Tương Quỳ không phản đối mà đồng ý với cách làm của Lữ Thiếu Khanh: "Đúng là các ngươi nên rời đi rồi, các ngươi định rời đi như thế nào?”
"Lão đầu, ông có ý định xấu gì đúng không?" Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Tương Quỳ với ánh mắt bất thiện.
"Tốt nhất các ngươi quay lại Hàn Tỉnh, đi tìm Thánh địa đi."
Thánh địa cao thủ nhiều, đúng như lời tiểu tử khốn kiếp này nói, trời sập có người cao chống.
Thánh địa nhiều người cao, để bọn hắn chống đi, ta cũng mệt mỏi rồi.
Hiểu ra rồi, họa thủy đông dẫn.
Lúc này Lữ Thiếu Khanh lau mắt nhìn Tương Quỳ: "Không ngờ đấy, tâm tư lão già ông cũng hư hỏng như vậy."
Không ngờ lại cùng đồng loại với ta.
Chẳng trách vừa gặp mặt nhìn thấy hắn là khó chịu rồi.
Hóa ra là đồng loại tương xích.
Lúc này Dận Khuyết hét lớn: "Khốn kiếp, không được vô lễ với đại trưởng lão."
Đồng thời hắn ta lén nhìn Tương Tỉ Tiên một cái, đại tiểu thư, hắn nói gia gia cô như vậy, cô vẫn có thể nhịn sao?
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Nghe không hiểu tiếng người sao? Ta đang khen ngợi ông ta."
Sau đó Lữ Thiếu Khanh nói với Tương Quỳ: "Ta muốn đến trung tâm thế giới trong miệng các ngươi."
"Nơi đó cách đây bao xa?"
Tương Quỳ thản nhiên nói: "Không ngủ không nghỉ, phi hành hết tốc lực, ba tháng."
"Nhưng trung tâm thế giới là địa bàn của Tế thần, ngươi dám đi, tất nhiên sẽ bị Tế thần phát hiện."
"Không sao." Lữ Thiếu Khanh nói với Tương Quỳ: "Các ngươi ở đây hấp dẫn sự chú ý của Tế thần, chúng ta nhân cơ hội rời đi."
"Được!" Tương Quỳ vẫn không từ chối.
Tất cả mọi người là người thông minh, dăm ba câu liền thương lượng xong mọi việc.
Lữ Thiếu Khanh muốn rời khỏi nơi này, không muốn trực tiếp đối mặt với Tế thần.
Trở lại Thập Tam Châu, đến lúc đó Tế thần tới, tự nhiên sẽ có cao thủ khác đối phó Tế thần.
Tương Quỳ cũng muốn Lữ Thiếu Khanh đem củ khoai nóng bỏng tay đi. Sau khi biết được lai lịch cây cầu màu đen trong miệng Dương Di thượng nhân, trách nhiệm quá lớn, Tương Quỳ không gánh vác được.
Để Lữ Thiếu Khanh mang đi, để người khác giải quyết là cách tốt nhất.
Vừa rồi không thể nào mang cây cầu màu đen đi, ông ta đã chuẩn bị sẵn đề liều mạng một lần, đồng quy vu tận với Tế thần.
Giờ cây cầu màu đen có thể được mang đi, hy sinh vô nghĩa cũng không cần thiết nữa.
Tương Quỳ nói với Lữ Thiếu Khanh: "Các ngươi đi đi, nhưng ta muốn các ngươi cam đoan sẽ không để cây cầu lại thế giới này."
"Ta thê!" Lữ Thiếu Khanh rất phối hợp: "Tuyệt đối sẽ không lưu tại nơi này."
Bây giờ hắn không thể nào bỏ ra được, mau chóng rời khỏi nơi này mới là vương đạo.
Sau khi thề xong, Lữ Thiếu Khanh lập tức xoay người rời đi, đồng thời thúc giục Kế Ngôn cùng Tiêu Y: "Đi, đi nhanh lên, nói không chừng một khắc sau Tế thần sẽ đến đấy."
Nhưng, hắn vừa dứt lời, một tiếng hừ lạnh bỗng nhiên truyền khắp thế giới Huyền Thổ, một cỗ khí tức cường đại xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận