Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 308 - Sư tổ, người thật nhỏ mọn



Chương 308: Sư tổ, người thật nhỏ mọnNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmSau khi Lữ Thiếu Khanh biết được chuyện gì đã xảy ra ở đây, hắn không kháng cự mà đồng ý giúp đỡ.Trong lòng Kha Hồng rất hài lòng.Ít nhất tâm tính của tên nhóc khốn kiếp này cũng không đến nỗi nào.Biết được đây là trách nhiệm của môn phái, là chuyện của môn phái mình thì không chọn chống đối hay trốn tránh.Kha Hồng hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Ta nghe sư huynh của ngươi nói, tiểu tử nhà ngươi không những thành tựu trận pháp hơn người mà còn lĩnh ngộ được kiếm ý từ lâu về trước.""Hơn nữa giọng điệu còn rất chắc chắn, bảo trong vòng một năm ngươi sẽ đột phá trở thành nguyên anh."Đ- má.Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh u oán, hung hăng trợn mắt nhìn Kế Ngôn."Đồ phản bội, rốt cuộc ngươi đã nói xấu ta bao nhiêu rồi?"Gốc gác của ta đã bị ngươi tiết lộ sạch sẽ rồi còn gì nữa.Kế Ngôn đứng cách đó không xa, nghiêm nghị khoanh tay nhìn lên vết nứt trên bầu trời, hắn ta không quay đầu, chỉ thản nhiên đáp: "Không nói thực lực thật sự của đệ, sư tổ sẽ không cho đệ bước vào."Hoàn cảnh nơi này khắc nghiệt, không thiện lành lắm với những tu sĩ ở Kết Đan kỳ trở xuống.Đây cũng là lý do vì sao môn phái phải chặn lại toàn bộ tin tức, không nói cho những người khác trong môn phái.Sau khi những tu sĩ nhận đơn tiến vào, chỉ riêng hoàn cảnh nơi này cũng đủ khiến bọn họ nghẹt thở.Nhưng Kế Ngôn có lòng tin với Lữ Thiếu Khanh.Trong cảm nhận của hắn ta, sư đệ của mình không phải tu sĩ bình thường, không thể đối xử với nhắn như một tu sĩ bình thường được.Quái vật ở nơi này bị đại trận cản trở, không tạo ra uy hiếp với Lữ Thiếu Khanh.Đại trận xảy ra vấn đề thì không đến một trăm năm đã có thể đe doạ đến nhân gian.Tới lúc đó, Lăng Tiêu Phái đứng mũi chịu sào sẽ bị tiêu diệt ngay đầu tiên.Chỉ khi sửa xong đại trận, để đại trận tiếp tục phát huy tác dụng, mới có thể ngăn chặn được những quái vật màu đen kia.Mà trong suy nghĩ của Kế Ngôn, sư đệ của trận pháp tông sư dĩ nhiên là sự lựa chọn thích hợp nhất.Hơn nữa, trong lòng hắn ta vẫn còn một chuyện cần sư đệ của mình hỗ trợ.Kế Ngôn nhìn đám quái vật màu đen bắt đầu dần dần rút lui, trong mắt loé lên tinh quang.Ở bên này, Kha Hồng nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nào, thể hiện một chút cho ta xem."Lữ Thiếu Khanh không phải Kế Ngôn, hắn từ chối: "Không."Từ chối rất nhanh gọn dứt khoát.Thiều Thừa đứng bên cạnh che mặt, không muốn nói chuyện.Khốn kiếp, đây là sư tổ, nể mặt chút có được không?Kha Hồng cũng không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại từ chối, ông cụ ngẩn ra, tức đến bật cười: "Ta là sư tổ của ngươi, ngươi là hậu bối của ta, bảo ngươi thể hiện thì thiệt cho ngươi chắc?""Ngươi thể hiện xem, ta còn có thể chỉ bảo ngươi vài câu, ta đã ở Hóa Thần kỳ, bao nhiêu người cầu còn không được.""Xí!" Lữ Thiếu Khanh chẳng thấy hiếm lạ.Ngươi đánh mông ta, ngươi bảo ta phải ngoan ngoãn nghe lời thì ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời chắc?Ngươi muốn, ta càng không làm."Ái chà nhóc con, cũng khí phách đấy." Kha Hồng nhìn dáng vẻ của Lữ Thiếu Khanh,cũng bắt đầu lên tinh thần: "Hôm nay ta bắt buộc phải biết được thực lực của ngươi.""Nhanh nhẹn lên, không ta đánh ngươi đấy."Lữ Thiếu Khanh bị sự vô liêm sỉ của sư tổ làm cho sững sờ, hắn kêu to: "Người là sư tổ, sao có thể không biết xấu hổ vậy chứ?""Đáng ra người phải lấy mình làm mẫu, trở thành tấm gương cho hậu bối chúng ta noi theo."Tấm gương cái gì, Kha Hồng chẳng quan tâm chút nào.Ông cụ thúc giục: "Mau lên, không thì ta ra tay giờ đấy."Lữ Thiếu Khanh chỉ vào mông mình: "Giúp ta chữa lành rồi tính.""Không thì người cứ tiếp tục đánh ta đi."Đằng nào cũng không thoát được, không bằng tới luôn.Còn dám mặc cả với mình, Kha Hồng cười càng vui vẻ.Ông cụ vừa vung tay lên, Lữ Thiếu Khanh cảm nhận sự đau đớn biến mất, thay vào đó là cảm giác cực kỳ thoải mái.Lữ Thiếu Khanh cũng không chậm trễ, thắp sáng kiếm ý của mình."Khá lắm." Sau khi Kha Hồng nhìn thấy, ánh mắt không kìm được lộ ra thán phục: "Kiếm ý tầng thứ hai, không được như Kế Ngôn nhưng tốt hơn so với phần lớn người khác rồi."Trông thấy hậu bối môn phái xuất sắc như vậy, thoáng cái xuất hiện hai hậu bối yêu nghiệt có thiên phú kinh người.Kha Hồng cười lớn: "Tốt lắm, tốt lắm, Lăng Tiêu Phái chúng ta nhất định sẽ sớm quật khởi.""Phải đó." Lữ Thiếu Khanh cũng phấn khởi, nhân cơ hội bảo: "Cho nên, gặp được hậu bối ưu tú thế này, thân là trưởng bối không phải nên bày tỏ chút gì sao?""Ta cũng không cần gì nhiều, cho chút linh thạch là được."Thiều Thừa lại không nhịn nổi.Mắng to: "Vô liêm sỉ, bớt làm mất mặt ở đây đi."Trong mắt chỉ biết có linh thạch thôi hả?Linh thạch, linh thạch, cả ngày chỉ linh thạch.Vươn tay đòi linh thạch từ trưởng bối, có thấy xấu hổ không?Lữ Thiếu Khanh chẳng buồn quan tâm mặt mũi, không có linh thạch mới mất mặt.Hắn tự động bỏ qua lời Thiều Thừa nói, ngược lại còn chìa tay về phía Kha Hồng: "Sư tổ, người không muốn để người khác nghĩ mình nhỏ mọn chứ?"Lần đầu tiên gặp phải hậu bối thế này, hoàn toàn không để tâm dến thân phận sư tổ của ông cụ, lúc đặt điều kiện vẫn đặt điều kiện, lúc chìa tay thì chìa tay.Quả thực khác biệt hoàn toàn với Kế Ngôn.Ông cụ thậm chí còn không nhịn được mà hỏi Thiều Thừa: "Ngươi nhận đệ tử kiểu gì vậy?"Có thể thu nhận hai đệ tử thế này, cũng coi như không dễ dàng.Thiều Thừa rất muốn tìm một kẽ hở mà chui vào, đứng trước sư tổ mà chẳng còn mặt mũi nào.Thiều Thừa đỏ mặt đáp lại: "Đệ tử xấu hổ, dạy dỗ không đến nơi."Lữ Thiếu Khanh không vui: "Sư phụ, sao người phải xin lỗi?""Sư tổ mới là người nên xin lỗi chứ.""Thân là trưởng bối mà cứ đánh trống lảng, ba lần bốn lượt né tránh, không muốn đưa quà gặp mặt thì cứ nói thẳng.""Truyền ra ngoài, Lăng Tiêu Phái biết để mặt mũi vào đâu?"Ngu Sưởng cũng không nhịn được: "Bớt ăn nói lung tung."Hành vi này của ngươi truyền ra ngoài, Lăng Tiêu Phái mới không có mặt mũi gặp người khác, chưởng môn như ta cũng không còn mặt mũi gặp ai.Nếu không phải sư tổ ở đây, hôm nay ta đã đánh ngươi một trận rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận