Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1273: Nơi này chính là cửa vào (tt)

Chương 1273: Nơi này chính là cửa vào (tt)Chương 1273: Nơi này chính là cửa vào (tt)
Lần này rốt cuộc Tương Quỳ đã không bình tĩnh được nữa, dự cảm không tốt hóa ra là cái này.
Tên này thật sự tìm được lối vào của thế giới Huyền Thổ.
Mình muốn đem lối vào thế giới Huyền Thổ để chọc tức Lữ Thiếu Khanh, tiện kiếm về chút mặt mũi, kết quả vẫn là tính sai rồi.
Bản thân mình là một lão hồ ly mà đấu không lại một tiểu tử non nớt, trong lòng vô cùng nổi nóng, ông ta hét lớn một tiếng:
"Tiểu tử, làm sao ngươi tìm được?"
Mấy người Tương Tỉ Tiên trầm mặc.
Quả nhiên là lối vào của thế giới Huyền Thổ.
Thế giới Huyền Thổ là truyền thuyết của tổ chức Thí Thần, ngoài một vài trưởng lão từng vào trong, thế hệ trẻ chưa ai từng nhìn thấy.
Ngay cả lối vào ở đâu bọn hắn cũng không biết.
Bây giờ, mấy người bọn hắn biết lối vào rồi nhưng trong lòng lại không vui nổi.
Bởi vì có một cỗ cảm giác thất bại đang đả kích nội tâm bọn hắn.
Bọn hắn là đệ tử hạch tâm của tổ chức Thí Thần, là trụ cột tương lai, lại sinh sống ở đây mấy chục năm mà lại không tìm thấy lối vào của thế giới Huyền Thổ.
Còn Lữ Thiếu Khanh thì sao, tới đây một lần đã tìm được. Quả nhiên giữa người so với người, tức chết người ta.
Dận Khuyết càng bị đả kích đến muốn thổ huyết.
Vốn cho rằng tìm được cơ hội để châm chọc Lữ Thiếu Khanh, phá hỏng hình tượng Lữ Thiếu Khanh trong lòng Tương Ti Tiên.
Kết quả thì sao, Lữ Thiếu Khanh lại tát vào mặt hắn ta, biến những lời trước đó của hắn ta thành trò cười.
Dận Khuyết cảm thấy mình giống như thằng hề đang đứng ở đây.
Phiền muộn, khó chịu, oán hận, bi phẫn, đủ các loại cảm xúc xen lẫn với nhau khiến mặt mũi hắn ta có vài phần vặn vẹo.
Hắn ta hét lớn với Lữ Thiếu Khanh: "Có người nói cho ngươi đúng không?” "Có phải ngươi cấu kết với gian tế của tổ chức không? Rốt cuộc ngươi tới đây với mục đích gì?"
"Nếu không, ngươi không thể nào biết được lối vào của thế giới Huyền Thổ được."
Tiêu Y không vui, người gì vậy?
Tiêu Y đáp trả: "Ngươi không làm được đừng tưởng Nhị sư huynh ta không làm được, sự lợi hại của Nhị sư huynh ta không phải kẻ như ngươi có khả năng tưởng tượng được đâu."
Tương Quỳ thản nhiên nói: "Tiểu tử, ngươi nói rõ ràng đi, nếu không ta cũng chỉ có thể hoài nghỉ giống như vậy."
Lời này của Tương Quỳ vừa dứt, không khí chung quanh trở nên có mấy phần ngưng trọng.
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, chỉ vào Dận Khuyết nói: "Không thể nào, lão đầu, ông cũng bắt đầu nông cạn giống hắn à”
Dận Khuyết đã không thèm đếm xỉa, dù sao cũng đã mất thể diện, cũng không quan tâm gì nữa, hắn ta cười lạnh: "Thế giới Huyền Thổ mấy đệ tử hạch tâm như chúng ta cũng không biết sao kẻ ngoại lai như ngươi biết được?"
"Ngươi đã đến bao lâu? Có mười ngày sao? Chúng ta ở chỗ này sinh sống mấy chục năm cũng không biết, với chút thời gian đó sao ngươi có thể tìm được?"
"Không có người nói cho ngươi, có thể sao?"
Lời này của Dận Khuyết không phải không có căn cứ, đúng là như thế thật.
Lối vào của thế giới Huyền Thổ được bảo hộ rất khá, không có mấy người biết.
Cũng không có ai sẽ nghĩ ra nó nằm trên hòn núi nhỏ không đáng chú ý này.
Không có nội ứng, rất khó có người †in Lữ Thiếu Khanh có thể tự mình tìm ra được.
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha, hỏi ngược một câu: 'Sư phụ ngươi biết không?"
Dận Khuyết hừ một tiếng: "Liên quan gì đến ngươi? Bớt nói sang chuyện khác đi, thành thật trả lời, nếu không, ngươi cho rằng đại trưởng lão sẽ bỏ qua ngươi?"
Lữ Thiếu Khanh nhún vai, giống như nhận mệnh: "Được, ta thẳng thắn, là sư phụ ngươi nói ta biết."
"A, đúng rồi, sư phụ ngươi tên gì ấy nhỉ?"
Vãi!
Dận Khuyết cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, có một ngụm máu tươi bị tức đến mức xộc thẳng lên ngực.
Hắn ta chật vật nuốt xuống, ánh mắt phẫn nộ hận không thể chém Lữ Thiếu Khanh thành muôn mảnh.
"Ngay cả sư phụ ta tên gì ngươi cũng không biết mà ngươi đứng ở đây vu khống sư phụ ta?"
Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: "Ngươi ngay cả bản lĩnh ta cũng không biết, vì sao ngươi vu khống ta?"
Dận Khuyết nghẹn lời, sau đó, hắn †a nói với Tương Quỳ: "Đại trưởng lão, bắt hắn lại, khảo vấn rõ ràng, tuyệt đối không thể để hắn phá hoại tổ chức chúng ta được."
Tương Quỳ lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh, không hề nắm được thóp của Lữ Thiếu Khanh, một lần nữa đấu pháp xem như ông ta lại thua rồi nên giờ trong lòng ông ta rất khó chịu.
"Tiểu tử, nói rõ ràng đi, nếu không ta cũng sẽ không khách khí với ngươi."
Mặc dù là đặc biệt, nhưng không có nghĩa là mình sẽ không đánh.
Dù sao giữ lại mạng là được rồi.
Ánh mắt Tả Điệp nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh vô cùng bình tĩnh, không hề có chút bối rối.
Hắn không hề để lời uy hiếp của Tương Quỳ trong lòng.
Chú ý tới Tả Điệp ánh mắt, thậm chí còn cố ý nháy mắt vài cái với Tả Điệp, trêu chọc Tả Điệp một chút.
Tả Điệp sắc mặt đỏ bừng dời ánh mắt, đồng thời nàng ta càng thêm hiếu kỳ, rốt cuộc Lữ Thiếu Khanh có sức mạnh như thế nào mà có thể không e ngại Hóa Thần.
Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Được rồi, con người ta coi trọng lễ phép, biết kính già yêu trẻ nhất. Để tránh cho lão đầu ông bị người ta chê cười, ta phổ cập kiến thức cho ông một chút."
Lễ phép?
Một câu lão đầu là biết ngươi có bao nhiêu lễ phép rồi.
Trong lòng mọi người tức giận không thôi, thầm chửi thề.
Lữ Thiếu Khanh chỉ một ngón tay, phương hướng chính là ngọn núi Tương Quỳ tiềm tu.
Mặc dù cách rất xa, nương tựa theo tầm mắt mọi người, vẫn có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ.
Nếu là thần thức thì có thể nhìn rõ ràng. Trên đỉnh núi bao phủ linh lực hóa thành sương trắng khiến cho đỉnh núi cao tăng thêm một cỗ tiên khí.
Đồng thời, ngọn núi kia trong suy nghĩ của đám người tổ chức Thí Thần, là định hải thân châm trong lòng bọn hẳn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận