Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1418: Súc sinh mà thôi, có thể lợi hại được cỡ nào chứ?

Chương 1418: Súc sinh mà thôi, có thể lợi hại được cỡ nào chứ?Chương 1418: Súc sinh mà thôi, có thể lợi hại được cỡ nào chứ?
Huyết khí trong cơ thể lăn lộn, hai mắt nổi đom đóm, đầu óc choáng váng, phản ứng chậm chạp hơn rất nhiều.
Tiêu Y kéo theo kiếm từ phía xa đăng đẳng sát khí tiến lại, hai người một linh sủng sẵn sàng xử gọn Cảnh Trường Hoành ngay lập tức.
Cảnh Trường Hoành vẫn còn đang choáng váng, phản ứng chậm chạp, bị Tiêu Y và hai con Bạch vây công chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản, không đến mây hiệp đã bị đánh cho thổ huyết liên tục, chật vật không chịu nổi.
"Quá phận!"
Thấy tình trạng của đồng bạn như vậy, Công Tôn Khanh không thể không ra tay. Hắn ta cầm một cái quạt xếp lạnh lùng vung lên ép bọn Tiêu Y phải lùi lại.
"Tiểu nha đầu, ngươi quá vô sỉ rồi!" Công Tôn Khanh ánh mắt sâm nhiên ẩn giấu sát ý.
Hẳn ta và Cảnh Trường Hoành là đối thủ cạnh tranh. Cảnh Trường Hoành chịu thiệt, hắn ta rất vui.
Nhưng thực lực mà Tiêu Y thể hiện ra khiến cho hắn ta cảm thấy áp lực và uy hiếp.
Tiêu Y huơ huơ Lan Thủy Kiếm, chỉ vào Công Tôn Khanh mà nói: "Đây là hắn †a tự đòi, ta chỉ thỏa mãn nguyện vọng của hắn ta mà thôi. Làm sao? Ngươi muốn ra mặt thay hắn ta à?"
Nhìn hai con linh sủng bên cạnh Tiêu Y, Công Tôn Khah cũng kiêng dè.
Thực lực của hắn ta và Cảnh Trường Hoành không chênh lệch là bao, hắn ta mà lên cũng sẽ thế này. Hơn nữa còn cả con chim đen nấy giờ vẫn đậu trên đầu Tiêu Y ngủ nữa, nó chưa ra tay, nói không chừng còn mạnh hơn nữa.
"Không có chuyện gì để nói với đồ vô sỉ như ngươi." Lòng dạ Công Tôn Khanh rất sâu, lạnh lùng nói: "Hiện tại ngươi chỉ có thể cầu xin Phi cô nương tha thứ, ngươi mới có cơ hội sống sót."
"Phi cô nương, ngươi thấy thế nào?"
Công Tôn Khanh rất giảo hoạt, lập tức đá quả bong đến chân Mị Phi.
Để Mị Phi tiếp tục đối đầu với Tiêu Y.
Mà nếu Mị Phi đánh với Tiêu Y chỉ có một kết quả, là để cho Vệ Nhâm ra tay.
Mị Phi nghe vậy, mới hạ lệnh với Vệ Nhâm: "Vệ lão, giết nó. Ta muốn nó chết!" Vệ Nhâm khẽ lắc đầu, thở dài nói với Tiêu Y: "Tiểu nha đầu, đừng trách ta."
Đúng lúc này, Cảnh Trường Hoành lấy lại được tinh thần, gầm lên: "Đáng chết!"
"Nha đầu thối, ta muốn liều mạng với ngươi!"
Trong tay hắn ta câm một tờ linh phù, linh khí mờ mịt, rõ ràng là một tờ linh phù ngũ phẩm.
Cảnh Trường Hoành phẫn nộ như một con dã thú điên cuồng, hai mắt đỏ kè, phóng xuất ra khí tức cuồng bạo.
Bộ dáng như muốn cùng Tiêu Y đồng quy vu tận vậy.
Linh phù ngũ phẩm là loại mạnh nhất mà Cảnh Trường Hoành có được.
Không phải đệ tử dòng chính của Cảnh gia, hắn ta cũng không có mấy linh phù thế này, không đến thời khắc mấu chốt cũng không nỡ dùng.
Lần này lấy ra, có thể nhìn ra được hắn ta hận Tiêu Y cỡ nào.
Mà Công Tôn Khanh vừa thấy thì hơi nhoẻn cười, nói với Mị Phi: "Cảnh huynh lấy ra cả linh phù ngũ phẩm rồi, lần này không cần làm phiền Vệ lão ra tay nữa."
Vẻ lo lắng của Mị Phi nhạt bớt không ít, thậm chí nàng ta còn gào lên với Cảnh Trường Hoành: "Đừng có làm linh sủng của ta bị thương."
"Ha ha” Cảnh Trường Hoành đỏ kè hai mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Y, hỏi: "Nha đầu thối, ngươi muốn chết thế nào?"
Hắn ta giơ linh phù ngũ phẩm tỏa hào quang lấp lánh lên, một khắc sau sẽ ra tay." Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên trên trời: "Đủ rồi, em gái nhà ngươi chứ, ngươi còn định dùng linh phù của ta đến lúc nào?"
Âm thanh bất ngờ vang lên khiến cho Mị Phi giật nảy mình.
Nhìn theo tiếng hô, có hai người trẻ tuổi xuất hiện trên bầu trời.
Áo trắng tung bay, tuấn lãng bất phàm, ám lam phần phật, tiêu sái phiêu dật.
Hai vị công tử trẻ tuổi phiêu dật như gió, sừng sững giữa trời, như hai vị tiên nhân từ cửu thiên giáng trần.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Công Tôn Khanh mắng to: "Tiểu tử, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy!"
"Linh phù tứ phẩm nhiều lắm hả? Dùng như không mất tiền ấy, ai dạy ngươi lãng phí thế hả?" "Còn nữa, linh phù ngũ phẩm ngươi cũng xứng dùng à?”
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn bất ngờ xuất hiện dọa mấy người Mị Phi hết hồn.
Hai người này vô thanh vô tức trốn trên đó nãy giờ, bốn người bọn họ đều là Nguyên Anh mà không phát hiện được, rốt cuộc thực lực của đối phương thế nào?
Chẳng lẽ còn mạnh hơn cả Vệ Nhâm sao?
Khi bốn người còn đang chưa hiểu thế nào, Lữ Thiếu Khanh lại chỉ vào Cảnh Trường Hoành tiếp tục nói: "Tới đây, trong tay ngươi còn bao nhiêu linh phù? Giao hết ra đây!"
"Tứ phẩm trở lên. Tam phầm ta lười không buồn lấy."
"Đúng rồi, ngươi có lục phẩm không?" Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nhìn Cảnh Trường Hoành như nhìn một con dê béo.
Về về đã gặp được dê béo, hẳn là Thiên Đạo cứt chó đang đền bù những tội vạ mình gặp phải ở Ma giới đây nhỉ?
"Đại sư huynh, Nhị sư huynh!"
Tiêu Y vội vàng chạy đến bên cạnh hai người, giây lát đã biến thành một cô bé ngoan ngoãn.
"Ngu chết rồi, đánh mấy kẻ này mà cũng còn cần giúp nữa." Lữ Thiếu Khanh trừng mắt với nàng: "Còn không tu luyện cho đàng hoàng nữa, sẽ trục xuất muội khỏi sư môn."
Tiếp theo, Lữ Thiếu Khanh lại nói với mấy người Mị Phi: "Còn cả các ngươi nữa, giao nhẫn trữ vật của mình ra, tha cho các ngươi không phải chết."
Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn bất ngờ xuất hiện, trong lòng Vệ Nhâm dâng lên dự cảm không ổn.
Mặc dù khí tức của hai người kia mịt mờ, nhưng trực giác nói cho Vệ Nhâm họ rất mạnh.
Cho nên, Vệ Nhâm tiến lên một bước, chắp tay nói với hai người: "Hai vị công tử, ta là khách khanh của Mị gia, vị này là tiểu thư Mị gia."
Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: "Lão đầu, ngươi không muốn chết thì chớ xen vào việc của người khác. Còn nữa, giao nhãn trữ vật ra đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận