Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 985. Không được rót linh lực vào…



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Chết rồi, chết rồi!”Lữ Thiếu Khanh chửi mẹ, lần này chết chấc rồi.Hắn mặc kệ tất cả, trực tiếp bay lên trời phi tốc lao xuống.Biến cố bất ngờ khiến cho tất cả mọi người trong Thánh địa đều ngơ ngẩn.“Kế… Kế Ngôn là Nhân tộc?”“Không, không thể nào!”“Nhân tộc có người cường đại vậy sao?”“Không ngờ Thánh tộc chúng ta lại không bằng người Nhân tộc.”Vô số người của Thánh địa khó mà chấp nhận được kết quả như vậy.Thậm chí còn có không ít người vì vậy mà sụp đổ.“Nhân tộc mạnh vậy sao? Thánh tộc chúng ta không bằng sao?”“Ôi, thiệt thòi cho ta còn muốn gả cho hắn ta.”“Bọn họ lại là gian tế của Nhân tộc?” Kiếm Nhất nghiến răng nghiến lợi, hận muốn phát điên.Thua trên tay Nhân tộc là một sỉ nhục lớn bằng trời.“Ta nhất định phải giết các ngươi.” Kiếm Nhất lạnh lẽo rời Kiếm gia phi thẳng đến Thánh sơn.Bọn Kiếm Lan, Thôi Thanh cũng trợn mắt há mồm.Nhưng sau đó, cảm giác bị sỉ nhục sâu sắc trào dâng trong lòng họ. Các nàng đánh cược với cùng một Nhân tộc, không ngờ lại bại, không khác gì bị dẫm mạnh lên mặt.Đặc biệt là Thôi Thanh, nàng ta hận đến muốn nôn ra máu. Cái tên Nhân tộc Lữ Thiếu Khanh này còn cuốn đi ba ngàn vạn viên linh thạch của Thôi gia.Thậm chí, có thể nói, đây là tư địch.Thôi Chương Minh cũng tiếc nuối vô hạn, kêu lớn: “Nếu biết hắn là gian tế Nhân tộc, khi ấy ta nên giết hắn rồi.”Thôi Chương Minh đứng dậy, âm thanh phẫn nộ vang vọng khắp không trung, vọng vào tai từng người Thôi gia một: “Ngoại trừ hộ pháp, từ Kết Đan kỳ trở lên, Nguyên Anh kỳ trở xuống, tất cả đều theo ta đi giết gian tế Nhân tộc!”Gọi ra nhiều người như thế chủ yếu là vì ba ngàn vạn viên linh thạch của Thôi gia hơn.Kiếm gia, Thôi gia, Loan gia, các đại gia tộc nhao nhao hành động. Bọn họ đều phái cao thủ trong tộc tới Thánh sơn tìm gian tế Nhân tộc.Đàm Linh ngẩng đầu nhìn chân dung Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn, đầu não trống rỗng.Dù có nghĩ đến thế nào nàng ta cũng không ngờ nổi hai người này lại là Nhân tộc.Nhất định hôm đó mình xuất hành không phải giờ tốt.Bị người ta đuổi tiết, còn gặp Nhân tộc, mà nàng ta còn đưa Nhân tộc về nhà mình.Phiền phức lớn rồi.Đàm Linh mặc kệ vết thương, xông vội ra bên ngoài, thấy chỗ ở của Lữ Thiếu Khanh bị sương mù che khuất, cũng không dám tùy tiện xông vào.“Lữ Thiếu Khanh, ra đây!”Tới nước này rồi Đàm Linh không nể nang gì nữa mà gọi thẳng tên thật của Lữ Thiếu Khanh.Nhưng dù nàng ta gọi thế nào đi nữa, bên trong cũng không có động tĩnh gì.“Ngươi có muốn linh thạch nữa không?”Dù Đàm Linh lấy linh thạch ra, bên trong cũng vẫn không có động tĩnh gì.Không phải hắn bị thương không biết chuyện bên ngoài chứ?Đàm Linh nhịn không được mà lo lắng. Tâm tình hiện tại của nàng ta cực kỳ phức tạp.Vừa muốn đánh chết Lữ Thiếu Khanh, vừa muốn hắn mau chóng rời khỏi nơi này.Nhất thời nàng ta không biết nên thế nào cho phải.Trước mặt có trận pháp, nàng ta không dám xông loạn vào, chỉ đành cắn răng rời đi. Lúc này chỉ có thể đi tìm sư phụ.Vừa đến chỗ sư phụ, nàng ta vừa vặn gặp ba người Phù Doãn, Thì Cơ, Thì Liêu.“Phù trưởng lão!”Phù Doãn gật gật đầu: “Vào trong rồi nói đi.”Phù Doãn cùng một phe với Nhuế trưởng lão, hai bên có thể coi là minh hữu.Lần này lão đến đây cũng là vì chuyện của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn.Hai tỷ đệ Thì Cơ, Thì Liêu không hăng hái lắm, sắc mặt không hề dễ coi.Hai người cực kỳ sùng bái Lữ Thiếu Khanh, cuối cùng biết người kia là Nhân tộc, trong nội tâm vô cùng phức tạp.Không khác gì với Liễu Cẩu mấy.Mấy người Đàm Linh vừa đi vào thì thấy Nhuế trưởng lão đang đứng bên dòng suối nhỏ quay lưng lại mình.Mọi người hành lễ xong, Đàm Linh không đợi được nữa mà hỏi luôn: “Sư phụ, bây giờ nên làm gì?”Nhuế trưởng lão xoay người lại, hờ hững hỏi: “Gấp cái gì?”“Lúc này ngài còn muốn bảo vệ hắn sao?”Phù Doãn lại nói: “Nhị trưởng lão, tiểu đồ có thứ này muốn giao cho người.”Nhuế trưởng lão và Đàm Linh ngẩn ra, có gì cần đưa mà phải đưa vào lúc này?Thì Cơ cũng hơi căng thẳng, khẽ đảo cổ tay một cái, một tảng tốn ma thạch không nhỏ hơn thân thể Thì Cơ bao nhiêu, nặng chừng trăm cân, ngoài mặt có cấm chế xuất hiện trong tay, đồng thời còn có một cái phù ngọc.“Tốn ma thạch?” Phù Doãn và Nhuế trưởng lão đều nhận ra đây là cái gì.Thì Cơ nuốt nước miếng, giao phù ngọc cho Đàm Linh: “Trương Chính đại nhân có từng dặn dò, nếu ngài ấy biến mất ba tháng, hoặc xảy ra chuyện lớn có liên quan đến ngài ấy, thì phải giao phù ngọc này cho ngài, để ngài giao tảng tốn ma thạch này cho Nhị trưởng lão.”Đàm Linh nhận lấy phù ngọc, lập tức đọc tin tức bên trong.Xem xong, sắc mặt Đàm Linh rất cổ quái.Nàng ta chỉ vào tảng tốn ma thạch trong tay Thì Cơ, nói với mấy người đang tò mò: “Tên kia nói, giao tảng tốn ma thạch này cho sư phụ, để sư phụ chú ý phòng bị mọi lúc, sau đó có thể tẩy được hiềm nghi của hắn.”“Hiềm nghi?” Thì Cơ và Thì Liêu liếc nhìn nhau, cả hai đều không rõ tảng đá kia có lợi ích gì.Nhuế trưởng lão hứng thú, vẫy tay một cái, tốn ma thạch rơi vào trong tay.Bà nhẹ nhàng nâng tốn ma thạch lên, kinh ngạc hô: “Tảng tốn ma thạch lớn thế này rất hiếm có.”Phù Doãn gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Không biết hắn có quan hệ gì với thổ dân dã nhân.”Đàm Linh lo lắng đề nghị: “Sư phụ, có nên phòng bị cẩn thận trước không?”Cảm nhận của Đàm Linh về Lữ Thiếu Khanh thực sự quá tệ.Gia hỏa này hèn hạ vô sỉ, nói không chừng có thứ gì bất lợi đang chờ sư phụ nàng ta.Nhuế trưởng lão lắc đầu, tự tin nói: “Tảng đá kia còn có thể làm gì được ta?”Dù sao bà cũng là Hóa Thần hậu kỳ, trong Thánh địa không ai là đối thủ.Lữ Thiếu Khanh cùng lắm cũng chỉ là một Nguyên Anh kỳ, dù người có ở đây cũng không thể khiến bà tổn thương mảy may, càng đừng nói đến một tảng đá hắn gửi tới.Dù tảng đá kia là loại đặc biệt.Mới một câu đã như lâm đại địch, mất mặt lắm. Hết chương 985.

Bạn cần đăng nhập để bình luận