Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2231: Chương 2231

Chương 2231: Chương 2231Chương 2231: Chương 2231
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm “Nếu không phải trước đó các ngươi đi trêu chọc khí linh, sẽ xảy ra chuyện này sao?”
“Khí linh hỗn đản, gia hỏa hỗn đản.”
“Ôi ôi.” Lữ Thiếu Khanh khong thích nghe: “Sao có thể mắng người chứ? Lấy chuyện bàn chuyện đi.”
“Được, lấy chuyện bàn chuyện đi.” Gia Cát Huân hít sâu một hơi, hôm nay ta sẽ nói đạo lý với ngươi: “Nếu không phải tại bọn chúng, sao lại trêu chọc đến hư không phong linh?” “Bọn chúng chịu đi đường vòng căn bản sẽ không trêu chọc đến hư không phong linh.”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Không đi đường vòng chỉ là một vấn đề nhỏ, vấn đề căn bản là ở ngươi.”
“Tại ta?”
Gia Cát Huân tức muốn chết, mở mắt nói láo đến thế là cùng.
“Liên quan ta cái rắm ấy!”
“Ai nói không liên quan chứ?” Lữ Thiếu Khanh cười một tiếng: “Nếu không phải tại ngươi, chúng ta còn cần ngồi thuyền sao?”
Nói ta vướng víu à?
Gia Cát Huân tức giận, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Muốn ngươi!”
Nhưng cuối cùng, khí thế của nàng ta lập tức suy sụp.
Nếu Lữ Thiếu Khanh mặc kệ nàng ta, đúng là nàng ta sẽ chết trong nơi hư không này. “Ngươi xem, chính ngươi cũng biết mình đuối lý rồi sao?”
Ta mẹ nó chứ! Gia Cát Huân ấm ức.
Nàng ta vừa định lên tiếng, bông nhiên lại có một đạo thân niệm từ phía xa truyền đến: “Ôi.”
Trong thần niệm mang theo vài phần phân nộ: “Cấu kết nhân loại giết hại đồng tộc ư? Đáng chém!”
Gia Cát Huân tê cả da đầu. Hư không phong linh chạy trốn đi tìm viện binh.
Lữ Thiếu Khanh ấm ức nói: “Nó không biết nói đạo lý trước, định không cho ta cái gì mà còn muốn người.” “Cho cái gì?” Thần niệm truyền đến, trong hư không xa xôi xuất hiện một đoàn phong bạo.
Dù cách rất xa nhưng vẫn cảm nhận được áp bách cực lớn.
Bên trong hư không, nó đen thẫm đen kịt, có thể thấy được rõ ràng.
“Ta muốn nuốt chửng ngươi!” Khí thế hung ác, trực tiếp nói ra mục đích.
Ta giết! Lữ Thiếu Khanh thở dài, ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Ta chém chết ngươi trước!”
Sau đó, hắn nói với Gia Cát Huân: “Ngươi xem, ngươi kéo phiền phức tới.”
Gia Cát Huân tức muốn chết, liên quan cái rắm đến ta. Không phải khí linh hỗn đản của ngươi làm bừa sẽ có những phiền phức này sao? “Hỗn đản!” Gia Cát Huân nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Bớt ở đây oan uổng người khác đi.”
“Nếu là ta gây ra, ta hy vọng tất cả hư không phong linh ở nơi này đều đuổi theo giết ngươi.”
Đến khi ấy, ta chết cũng không tiếc.
“Chà chà!” Lữ Thiếu Khanh lắc đầu tấm tắc: “Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà.”
Sau đó hắn cười ha hả: “Nhưng làm sao có thể chứ? Ngươi có phải miệng quạ đen đầu.”
Nếu lời này là tên mập chết bầm kia nói chắc chắn ta sẽ chơi chết hắn ta.
Nhưng mài Nhưng vào lúc này, lại có một đạo thần niệm giáng xuống. “Đồng tộc thôn phệ nhân loại? Là taI”
Đạo thần niệm thứ hai lại nói: “Ta muốn thôn phệ nó, ta muốn biết cảm giác nhìn thấy thân thể của nhân loại thế nào?”
Đạo thần niệm thứ ba lên tiếng: “Không phải là đồng tộc mới đột phá sao? Ta muốn nếm thử mùi vị của nó.”
Ba đạo thần niệm đột nhiên xuất hiện đầu là từ đằng xa mà tới. Thần niệm của vị Hợp Thể kỳ va chạm giữa hư không, tiếng oanh minh vang lên không dứt bên tai.
Khí tức va chạm cường đại khiến cho hư không chấn động không thôi.
Mỗi một đạo khí tức đều vừa cổ lão vừa thê lương, bao phủ cả mảnh hư không này.
Hư không phong bạo ù ù thổi tới, Gia Cát Huân có cảm giác như viễn cổ tỉnh giấc, thiên địa sơ khai.
Tựa hồ như cảm nhận được hư không sinh ra, loại khí tức cô độc thê lương kia khiến cho nàng ta rơi lệ đầy mặt. Tâm cảnh bắt đầu sụp đổ, toàn thân nàng ta tản mát ra một cô khí tức suy bại.
“Tỉnh lại”
Một tiếng chuông của Lữ Thiếu Khanh như thiên lôi nổ sấm ngay sát tai Gia Cát Huân.
Gia Cát Huân lẫy lại tinh thần, phát hiện ra trạng thái vừa rồi của mình lập tức sợ hãi đến mức mồ hôi chảy ròng ròng.
Nếu không có Lữ Thiếu Khanh đánh thức, nàng ta sẽ biến mất trong hư không này, hoàn toàn biến mất, dù có phân thân ở quê nhà cũng không sống nổi.
“Cái này... cái này.... Ta...”
Gia Cát Huân muốn nói gì đó, Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, dẫn theo nàng ta chạy khỏi nơi này.
“Mẹ nó, ngươi không phải cái miệng quạ đen à?” Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ, mang theo Gia Cát Huần chớp mắt đã vượt qua ngàn tỷ dặm.
Nhưng cách xa xa sau lưng hắn có một đoàn phong bạo to lớn đi theo, hư không phong bạo gào thét xung quanh dường như tạo thành một vũng bùn, tận hất khả năng giảm tốc độ của bọn họ xuống, ngăn cản bọn họ chạy trốn.
Gia Cát Huân lại lần nữa tuyệt vọng.
Ba Hợp Thể kỳ liên thủ dù Lữ Thiếu Khanh có vô địch cũng vô dụng.
Ba hư không phong linh Hợp Thể kỳ liên thủ, đủ để xé Lữ Thiếu Khanh thành từng mảnh nhỏ.
Lữ Thiếu Khanh mang theo Gia Cát Huân một đường phi nước đại, mặc dù hư không phong linh phía sau vẫn còn cách một khoảng xa.
Nhưng cứ tiếp tục như thế, Gia Cát Huân cảm thấy chết chắc rồi.
Nơi này là sân nhà của người ta, hư không phong linh cũng không cần linh lực chèo chống.
Lữ Thiếu Khanh là tu sĩ, hắn cần có linh lực, lâu dần linh lực không theo kịp, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp. “Làm sao bây giờ?”
Gia Cát Huân không nhịn được mà vui vẻ hỏi. “Nếu không, ngươi cản lại giúp ta đi, ta chạy trước?” Lữ Thiếu Khanh không thèm quay đầu lại mà hỏi.
Một câu này khiến cho Gia Cát Huân tức giận đến tức cả ngực.
Giao lưu với tên hỗn đản này quá khó.
Vừa mở miệng đã dễ dàng chọc giận nàng ta khiến cho huyết áp tăng vọt, thọ nguyên cũng bị tức giận đến mức tụt mất mấy trăm năm. Nửa ngày sau, Gia Cát Huân mới chậm rãi tiêu hóa được cơn tức kia, cắn răng nói: “Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ không ổn.”
“Ai nói?” Lữ Thiếu Khanh không phục: “Ta là nam nhần thật đấy.”
Nam nhân thật?
Lưu manh đáng chết, hỗn đản hạ lưu.
Gia Cát Huân thở phì phì, đồng thời cảm nhận Lữ Thiếu Khanh một chút, nhưng vừa cảm nhận nàng ta đã kinh ngạc.
Khí tức của Lữ Thiếu Khanh không hề có dấu hiệu tụt giảm, vẫn dày dặn tròn đầy, chưa từng tiêu hao lấy nửa phần, không ngờ nổi đã chạy lâu như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận