Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1939

Chương 1939Chương 1939
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tiểu tử này không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Kế Ngôn không kìm được mở miệng: “Cái này không giống phong cách của đệ.”
Tiêu Y ở bên cạnh âm thầm gật đầu, đúng vậy.
Với tính cách của Nhị sư huynh, cho dù không có linh thạch cũng phải bắt Bạch Thước tiền bối nghĩ cách cho hắn thứ gì đổi được linh thạch chứ?
Lữ Thiếu Khanh trừng mắt với Kế Ngôn một cái: “Có ý gì?” “Tiền bối đã không có linh thạch thì ta có thể làm được gì? Cũng không thể bắt người đi cướp linh thạch của lão điểu, cầu hùng cho ta được?” “Không có linh thạch, ta còn có thể làm gì? Chỉ có thể tiện nghi mấy người bọn hắn.” Trong lòng Bạch Thước đang áy náy tự trách, nghe thấy lời của Lữ Thiếu Khanh, áy náy trong lòng lập tức tan thành mây khói.
Lúc này nàng ta lạnh mặt: “Dựa vào cái gì mà ta phải đồng ý với ngươi?”
“Không sao, tiền bối không đồng ý cũng không sao, ta cũng đâu thể ép buộc được người, đúng không?”
Nhìn thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của Lữ Thiếu Khanh, Bạch Thước cảm thấy phiền muộn.
Dáng vẻ ăn chắc được nàng ta của Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng nàng ta buồn bực nhưng lại không thể làm gì. Đúng vậy, bây giờ nàng ta như vậy, nếu nói không muốn lưu lại truyền thừa gì thì là giả.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào tiểu Hồng nói: “Con chim ngốc này, có lẽ người đã khảo hạch rồi?
“Tư chất không tệ đúng không?”
“Có thể lọt vào pháp nhãn của người không?”
Bạch Thước nhìn xtiểu Hồng, mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt lại nhu hòa rất nhiều.
Từ khi tiểu Hồng tiến vào đây, nàng ta vần luôn chú ý.
Tư chất thượng thừa, thiên phú hơn người.
Càng quan trọng hơn là, đầu óc rất thông minh. Là một người kế tục rất thích hợp.
Nhưng mài
Miệng tiểu Hồng rất tiện, vốn Bạch Thước tưởng là bẩm sinh nhưng sau khi gặp Lữ Thiếu Khanh nàng ta liền biết cái này lo do bị ảnh hưởng. Bạch Thước lạnh lùng nói: “Tính cách lỗ mãng, không giống một con chim nghiêm túc.”
“Mấy năm nay, còn ai muốn làm con chim nghiêm túc nữa chứ?”
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ, chỉ vào tiểu Hắc: “Khuê nữ của ta, lai lịch của nàng rất lớn, người dạy nàng vài chiêu, sau này nàng bảo kê người.”
Bạch Thước nhìn về phía tiểu Hắc, phấn trang ngọc trác, rất đáng yêu.
Nhưng Bạch Thước lại mơ hồ có một loại cảm giác sợ hãi. Loại cảm giác này khiến nàng ta tin Lữ Thiếu Khanh không khoác lác, tuyệt đối địa vị rất lớn.
Sau đó lại chỉ vào đại Bạch cùng tiểu Bạch: “Hai tên ngốc này mặc dù là tộc Tẩu Thú nhưng tư chất không tệ, đẳng cấp huyết mạch rất cao.”
Bạch Thước thản nhiên nói: “Cái gọi là huyết mạch, chẳng qua do hậu thế làm loạn thôi.”
“Hừ, những tên ngu ngốc đời sau đã khiến Yêu giới rối loạn.”
Thân là tiền bối, Bạch Thước đau lòng nhức óc, vô cùng phẫn nộ với việc Yêu giới chia làm hai trận doạn lớn.
Nếu như không phải trước kia Yêu giới đoàn kết nhất trí, đồng tâm hiệp lực, căn bản không thể ngăn cản nổi Xương Thần, yêu tộc đã sớm diệt tuyệt. Náo động qua đi, bọn hậu bối thế mà lại chia rẽ, còn dùng huyết thống để phân chia giai cấp.
Lẽ nào lại như vậy.
Nếu như không phải sớm không thể rời khỏi đây, Bạch Thước đã đi đánh chết những yêu tộc làm loạn rồi.
“Quá tốt rồi.” Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên: “Người sẽ dạy bọn chúng chứ.”
“Dù sao người cũng đang nhàn rỗi mà.”
Bạch Thước hơi trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu: “Có thể, ta thân là khí linh, cũng không thu đồ đệ.”
“Ta sẽ chỉ điểm bọn hắn một phen.”
Bọn chúng đều là tiểu bối trẻ tuổi, là yêu tộc, tiềm lực vô hạn, thành tựu tương lai không thể đo lường.
Dạy bảo bọn hắn một phen, để bọn hắn trưởng thành nhanh hơn, tương lai cũng có thể phất cao lá cờ Yêu giới. Lữ Thiếu Khanh cười đến càng thêm vui vẻ, dáng vẻ âm mưu được như ý.
Tiêu Y nhìn thấy dáng vẻ của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng âm thầm nói thầm, Nhị sư huynh còn muốn làm cái gì? Tuyệt đối sẽ không cỉ đơn giản như vậy chứ.
Tiêu Y rất muốn hỏi cho rõ ràng nhưng giờ nhiều người như vậy, nàng biết có hỏi cũng vô ích.
Sau khi Bạch Thước đồng ý dạy bảo mấy người tiểu Hồng liên một lần nữa hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi dự định lúc nào đi đối phó Hắc Thước?” “Không vội.” Lữ Thiếu Khanh hai tay chắp sau lưng, bình tĩnh hỏi Bạch Thước: “Người có thể dụ nàng ta ra không?” Bạch Thước lắc đầu: “Nàng ta rất giảo hoạt, một mực ở tại khe hở bên đó, chưa từng chịu ra, cho dù ta dùng biện pháp gì, nàng ta đầu không chịu ra.”
Bạch Thước nhắc đến với giọng điệu tràn đầy tiếc nuối, Hắc Thước chẳng khác gì nàng ta thứ hai, cũng là khí linh giống nhau như đúc. Thứ nàng ta có thể làm, Hắc Thước cũng có thể làm.
Thực lực Hắc Thước càng ngày càng mạnh, tốc độ bị ăn mòn của Trấn Yêu tháp cũng càng lúc càng nhau. Từ lúc bắt đầu Bạch Thước có thể nhẹ nhõm bóp chết nàng ta đến bây giờ Bạch Thước đã không có lòng tin có thể đánh thắng nàng ta.
Lữ Thiếu Khanh lại nói: “Nếu như thực lực của người đột nhiên tổn hao nhiều, nàng ta có thể xuất hiện không?” “Người muốn giết chết nàng ta, nàng ta còn muốn thôn phệ người hơn đúng không?” Bạch Thước gật đầu: “Không sai, nàng ta trở thành nanh vuốt Xương Thần, nàng ta thôn phệ ta, Trấn Yêu Tháp liền có thể bị Xương Thần khống chế hoàn toàn.”
“Vậy thì dùng cách này dụ nàng ta ra, đến khi đó chúng ta cùng nhau tiến lên giết chết nàng ta.” Lữ Thiếu Khanh cười khì khì, dăm ba câu đã định ra kế sách.
Bạch Thước ngạc nhiên, biện pháp này nói thì đơn giản, làm nào có dễ dàng như vậy? Nàng ta nói: “Hắc Thước thông minh vô cùng, sẽ không dễ dàng mắc lừa.”
Lữ Thiếu Khanh ghé mắt: “Thông minh vô cùng, người đang khen chính mình đấy à? Tại sao người không nói nàng giảo hoạt chứ?” Bạch Thước muốn đánh người.
Nàng ta và Hắc Thước vốn chính là một thể, khen mình một chút cũng không được sao?
“Ngươi có cách nào không?” Bạch Thước khó chịu nói. Lữ Thiếu Khanh xoa cằm, nhìn bức tường ánh sáng màu trắng phía xa.
Bức tường ánh sáng màu trắng giống như một đường ranh giới phần chia, một bên là ánh sáng, một bên là hắc ám. Dưới chân bức tường ánh sáng màu trắng, sương mù màu đen phun trào không ngừng thôn phệ ánh sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận