Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 394 - Đây là vì ta sao



Chương 394: Đây là vì ta saoNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Uân ôm mặt của mình, hôm nay bị phụ thân đánh một cái tát từ xa, mộng bức.Phụ thân, con mới là con người, người đánh nhầm người rồi đúng không?Vừa rồi lão ta tát con, giờ người lại tát con.Tiêu Uân uất ức đến muốn rơi lệ.Không nên bắt nạt người như vậy chứ.Một cái tát này của Tiêu Tự Minh cũng là bất đắc dĩ, lão không đánh, Lữ Thiếu Khanh sẽ giết chết con lão.Lữ Thiếu Khanh có hai mảnh thần niệm của Hóa Thần nên sẽ không sợ lão, mà lão cũng không làm gì được Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh hết sức hài lòng, nhưng vẫn được voi đòi tiên.Hắn đề nghị: "Con trai ngươi có tính cách như vậy, không thích hợp để làm Thành chủ đâu, vẫn nên để cho ông đi sau núi diện bích (úp mặt vào tường) mười năm rồi nói sau, dù sao bên ngoài quá nguy hiểm. Dù sao hôm nay cũng là ông ta phạm sai lầm, ngươi nói có phải hay không, Tiêu Đại trưởng lão?"Tiêu Tự Minh sống mấy trăm năm, nếu như ngay cả ý tứ trong lời nói của Lữ Thiếu Khanh còn nghe không ra, thì lão cũng sống cũng uổng phí.Để cho nhi tử lão gánh vác sai lầm, lão liền có bậc thang có thể xuống, không đến mức mất hết mặt mũi, nếu đã phạm sai lầm, tự nhiên phải bị trách phạt.Vị trí Thành chủ của Tiêu Uân có lẽ phải nhường lại, việc để cho ai đảm nhiệm, cái này còn phải hỏi sao?Tâm tư Tiêu Tự Minh chuyển nhanh, rất nhanh đã hiểu được ý tứ trong đó.Ánh mắt như lang sói của lão nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái, ánh mắt mang theo kiêng kỵ sâu sắc.Tuổi trẻ, thực lực khủng bố, càng đáng sợ hơn chính là, tâm tư này so với lão hồ ly thì không thua bao nhiêu, sâu không lường được. Đây là muốn ra mặt vì Tiêu Dũng sao?Tiêu Tự Minh nhìn thoáng qua Tiêu Dũng, trong lòng nghĩ xa hơn.Im lặng một lát, Tiêu Tự Minh mở miệng, thanh âm lạnh như băng giống như mưa đá trong trời đông giá rét: "Tiêu Uân xúc phạm tộc quy, phạt giao ra vị trí Thành chủ, giam cầm sau núi mười năm. Sự vụ lớn nhỏ của Tiêu gia do gia chủ xử lý."Sau khi nói xong, bóng dáng Tiêu Tự Minh biến mất tại chỗ, để lại đám người Tiêu gia ngẩn người tại chỗ.Chuyện xảy ra quá nhanh, đầu óc bọn họ còn chưa kịp vận chuyển.Tiêu Tự Minh khí thế bừng bừng mà đến, rõ ràng là muốn làm chỗ dựa cho nhi tử đối phó Lữ Thiếu Khanh.Kết quả thì sao, Lữ Thiếu Khanh lấy ra cái gọi là bảo bối, Tiêu Tự Minh sợ hãi.Dạy dỗ nhi tử, còn giam cầm nhi tử. Rốt cuộc ai mới là con của lão vậy?Thậm chí có tộc nhân hoài nghi ở trong lòng, Tiêu Uân thật sự là con ruột của lão sao?Sắc mặt Tiêu Uân xám xịt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, phụ thân không yêu ta nữa.Sắc mặt tộc nhân hệ Tiêu Uân cũng xám xịt, giống như lão tử đã chết.Tiêu Uân bị cấm túc không sao, nhưng bảo Tiêu Uân giao vị trí Thành chủ ra ngoài, trả lại cho Tiêu Dũng, tương đương với trả lại toàn bộ quyền lực của Tiêu gia cho Tiêu Dũng.Điều này có nghĩa là Tiêu Tự Minh không hề có ý định ủng hộ Tiêu Uân tranh đoạt vị trí gia chủ của Tiêu gia nữa sao?Bởi vậy, tộc nhân hệ Tiêu Uân thất thế, cuộc sống ngày sau sẽ không thoải mái như vậy nữa.Tiêu Dũng bên này cũng phản ứng không kịp. Đây là niềm vui từ trên trời giáng xuống sao? Trời giáng công lý?Mãi đến khi về đến nhà, Tiêu Dũng còn chưa thoát ra khỏi niềm vui sướng này.Từ sau khi Đại trưởng lão Tiêu Tự Minh trở lại Tiêu gia, Tiêu Uân nhận được sự ủng hộ của Tiêu Tự Minh, đuôi của Tiêu Uân vểnh lên trời.Luôn tranh đoạt quyền lực Tiêu gia với Tiêu Dũng, tranh đấu gay gắt, làm cho Tiêu Dũng rất mệt mỏi, liên lụy thật lớn đến sự phát triển của Tiêu gia.Bất đắc dĩ chính là, Tiêu Uân có Tiêu Tự Minh làm chỗ dựa, ông không làm gì được Tiêu Uân.Mà hôm nay, Lữ Thiếu Khanh chỉ ra tay một chút đã giải quyết được vấn đề khó khăn quấy nhiễu ông mấy chục năm.Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy a.Cuối cùng Tiêu Dũng cảm thán như thế.Ông nhìn thoáng qua nữ nhi đang cười rất vui vẻ, nhịn không được hỏi: "Tiểu Y, Lữ công tử làm như vậy là vì cái gì?""Đương nhiên là vì con." Tiêu Y dương dương đắc ý, ưỡn ngực kiêu ngạo nói: "Nếu không Nhị sư huynh cũng lười ra tay."Nhị sư huynh nhất định là biết ta ở nhà bị Tiêu Quần bắt nạt, đây là giúp ta trút giận, nhân tiện giúp phụ thân, trong lòng Tiêu Y vô cùng bội phục.Ngay cả Đại trưởng lão Nguyên Anh trung kỳ cũng không có cách nào với hắn, Nhị sư huynh thật sự là quá lợi hại."Phụ thân, con nói cho người biết, Nhị sư huynh rất lợi hại!"Sau đó giống như chim nhỏ líu ríu, lải nha lải nhải nói đến chuyện của Lữ Thiếu Khanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sùng bái.Tô Uẩn Ngọc ở bên cạnh không nói gì, nhìn bộ dáng hưng trí bừng bừng của nữ nhi, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng.Đợi sau khi Tiêu Y rời đi, Tô Uẩn Ngọc cười hỏi trượng phu của mình: "Như thế nào?"Tiêu Dũng xoa xoa huyệt thái dương, cảm thán nói: "Nha đầu kia nói nhiều hơn trước. Đầu ta có chút choáng váng, phu nhân tới giúp ta xoa bóp đi."Giọng của Tiêu Y làm Tiêu Dũng choáng váng đầu óc.Tô Uẩn Ngọc lườm ông một cái: "Như vậy mà đã cảm thấy choáng váng đầu rồi sao? Nếu ta nói cho chàng biết, Tiểu Y có thể đã thích sư huynh của nàng, chàng sẽ làm gì?""Cái gì?"Tiêu Dũng cả kinh nhảy dựng lên, sau đó kêu lên: "Ai nha, đau đầu rồi."Trong lòng Tiêu Tự Minh vô cùng nghẹn khuất, một khắc cũng không muốn ở nơi đó lâu.Khí thế hừng hực, uy phong lẫm liệt ra sân, kết quả xám xịt chạy về, mất hết mặt mũi rồi.Lão thoáng cái liền trở lại chỗ bế quan sau núi của mình, dự định bế quan một trăm năm không ra.Nhưng mà, gần như cùng lúc đó, Lữ Thiếu Khanh cũng xuất hiện ở đây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận