Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1060. Sư phụ ngươi rước ra phiền phức còn muốn ta giúp ngươi chùi đít?



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNhững quái vật màu đen kia không có lý trí còn có thể hiểu được, bọn hắn là một từ thay thế cho sự hủy diệt, nói nào có bọn hắn thì nơi đó không có một ngọn cỏ, tẫn quy tử tịch.Để bọn chúng xuất hiện ở đây, tiến vào Hàn Tinh, cho dù Thánh địa có nhiều cao thủ đến mấy cũng không chống được số lượng vô cùng vô tận của bọn hắn.Sau khi Lữ Thiếu Khanh nghe xong, không kìm được hỏi một câu: “Thánh Chủ là người Tang Lạc à?”“Định dùng phương thức này để hủy diệt ma tộc các ngươi sao?”Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể nghĩ ra được nguyên nhân này.Có mối thù khắc cốt ghi tâm, mối hận không đội trời chung với ma tộc không phải nhân tộc, mà là người Tang Lạc.Bởi vì ma tộc đến, chiếm đi quê Hương của người Tang Lạc nên bọn hắn chỉ có thể co đầu rút cổ ở trong rừng rậm Nam Hoang.Có lẽ người Tang Lạc không cách nào cướp lại nhà của mình nên bọn hắn mới muốn đồng quy vu tận với ma tộc.Mộc Vĩnh lại một lần nữa nói ra một câu kinh người: “Thánh Chủ là người Thánh tộc, nhưng hắn đã bị xâm thực rồi.”Đám người lại một lần nữa bị chấn kinh.Thời Liêu không thể tin được: “Không, không thể nào, ta từng gặp qua Thánh Chủ, không hề phát hiện điều gì không ổn.”Đàm Linh và Thời Cơ cũng gật đầu, thân là đệ tử trưởng lão, không gặp Thánh Chủ nhiều thì gặp một hai lần vẫn phải có.Bọn hắn không có phát hiện Thánh Chủ có bất kỳ điểm nào không bình thường, sư phụ của bọn hắn cũng thế.Đàm Linh bày tỏ hoài nghi nói: “Nếu như Thánh Chủ có vấn đề, vì sao các trưởng lão khác của Thánh địa không phát hiện? Chư vị đại nhân trên Thánh Sơn cũng không phát hiện chứ?”Coi sư phụ ta là đồ ngốc sao?Các trưởng lão khác đều chết rồi sao?Bọn hắn ai không phải là rồng phượng trong loài người, là lão hồ ly tuyệt thế?Thánh Chủ có vấn đề, bọn hắn không thể không phát hiện ra được.Mộc Vĩnh nhìn sâu Đàm Linh một cái: “Có một số việc, không phải phát hiện là có thể giải quyết. Hơn nữa không phải Thánh Chủ mất hết tâm trí, cũng không phải tính tình thay đổi.”“Quái vật không khống chế hắn mà chỉ phóng đại một mặt nội tâm khác của hắn, khiến hắn trở nên tàn nhẫn hơn, có dã tâm hơn?”“Dã tâm cái gì?” Đàm Linh lại hỏi.“Không rõ.” Mộc Vĩnh lắc đầu: “Nhưng kế hoạch mà hắn toan tính quá lớn, không đơn giản chỉ là trở lại tổ tinh.”“Một khi để hắn thành công, cho dù là Thánh tộc hay nhân tộc đều sẽ vạn kiếp bất phục.”Nói đến đây, Mộc Vĩnh nghiêm túc nhìn chằm chằm ba nhân tộc Lữ Thiếu Khanh, đặc biệt là Lữ Thiếu Khanh, hắn ta nghiêm túc nói: “Việc liên quan đến vận mệnh hai tộc, ngươi không được trốn tránh.”Nhưng với Lữ Thiếu Khanh mà nói chuyện này liên quan quái gì đến hắn, hắn thành khẩn nói với Mộc Vĩnh: “Ta vóc dáng thấp bé, ta hữu tâm vô lực, ngươi mời cao minh khác đi.”Sau đó hắn chỉ vào Đàm Linh nói: “Kẻ quịt nợ này lợi hại lắm, ngươi bảo nàng ta đi đi.”Đàm Linh muốn cào người, nếu ta đủ lợi hại thì ta đã đánh chết ngươi trước.Mộc Vĩnh không rõ ý tứ trong câu này, trầm giọng nói: “Ngươi thực sự thấy chết không cứu?”“Ta cứu bằng cách nào đây? Ta không có cách nào cả, ngươi chảnh trước mặt ta cái gì chứ, nếu ngươi ngầu như vậy ngươi đi tìm Thánh Chủ đánh với hắn một trận đi.”“Đánh chết Thánh Chủ chẳng phải xong hết mọi chuyện sao?”Lữ Thiếu Khanh rất tức giận, ta cũng là người bị hại có được hay không hả?Hơn nữa, thế cục bây giờ là do tên khốn kiếp nhà ngươi gây ra mà.Thiếu Khanh càng nghĩ càng giận, hắn nói với Kế Ngôn: “Còn động thủ được không? Chúng ta liên thủ giết chết tên này, không giết chết hắn, chúng ta sẽ không trở về được.”Kế Ngôn hỏi Mộc Vĩnh: “Thánh Chủ sao lại bị xâm thực?”Sau khi đông đảo tiền bối trên Thiên Ngự Phong bị xâm thực thì trước tiên là tự kết thúc cuộc đời mình, tuyệt đối sẽ không để cho mình trở thành khôi lỗi, làm xằng làm bậy.Hơn nữa hắn ta cũng không nghe nói sau khi bị xâm thực còn có thể duy trì sự tỉnh táo, không đánh mất lý trí.Mộc Vĩnh trầm mặc thật lâu, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng: “Sư phụ mang về một vài thứ, vốn muốn nghiên cứu, nhưng cuối cùng…”Hóa ra đây mới là khởi nguyên.Đám Đàm Linh vô cùng cạn lời.Hóa ra ngọn nguồn câu chuyện xuất phát từ sư phụ ngươi.Lữ Thiếu Khanh càng kích động không thôi, chỉ vào Mộc Vĩnh mắng to: “Tên vô sỉ, sư phụ ngươi đi ị ngươi còn muốn ta giúp sư phụ ngươi chùi đít?”“Ngươi nằm mơ đi.”Sau đó hắn nói với Đàm Linh: “Nhìn đi, kẻ cầm đầu thực sự đang ở đây, đánh hắn.”“Lấy vũ khí lục phẩm của ngươi ra đập chết hắn, vì ma… à không, Thánh tộc các ngươi diệt trừ mầm tai vạ đi.”Đàm Linh nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, nói ra tiếng lòng thật sự của mình: “Ta muốn đánh chết ngươi trước.”Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Đàm Linh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Kẻ quịt nợ, không có đầu óc, đến lúc nào rồi, còn ôm ân oán cá nhân.”“Tranh thủ giết chết đại địch Thánh Chủ của các ngươi mới đúng, trước tiên đánh chết hắn, sau đó gọi sư phụ ngươi đi đánh chết Thánh Chủ, cả thiên hạ sẽ thái bình.”Đàm Linh thờ ơ lạnh nhạt, cười lạnh không thôi: “Ta cảm thấy đánh chết ngươi mới là thiên hạ thái bình.”Thời Cơ đứng ra nói với Lữ Thiếu Khanh: “Lữ Thiếu Khanh đại nhân, ngươi lợi hại như vậy, ngươi hãy giúp chúng ta một chút đi.”Mặc dù không biết những quái vật kia mạnh bao nhiêu, nhưng Mộc Vĩnh thần bí còn trịnh trọng như vậy, từ đó có thể thấy được tính chất nghiêm trọng của việc này.Thời Cơ thật sự hi vọng Lữ Thiếu Khanh có thể hỗ trợ, nàng ta đề nghị: “Nếu Lữ Thiếu Khanh đại nhân đồng ý giúp đỡ, có thể bảo Mộc Vĩnh đại nhân trả chút thù lao mà.”“Thù lao?” Mắt Lữ Thiếu Khanh sags lên, hỏi Mộc Vĩnh: “Ngươi bằng lòng trả linh thạch cho ta sao?’Đàm Linh nâng trán, không cứu được nữa, thật sự không cứu được nữa.Mộc Vĩnh tổn thương nặng nề, ta nói nhiều như vậy, còn không bằng một câu của Thời Cơ, hắn ta hừ một tiếng, nói: “Linh thạch? Ta không có.”“Quỷ nghèo!” Lữ Thiếu Khanh lúc này thay đổi đổi sắc mặt, nói với Kế Ngôn: “Chúng ta đi, ai dám ngăn cản, đánh chết hắn…” Hết chương 1060.

Bạn cần đăng nhập để bình luận