Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2088

Chương 2088Chương 2088
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Doanh An cũng cười lạnh một tiếng, rất là đắc ý nói: “Nói đùa cái gì.”
“Phượng thành có núi Ngô Đồng chèo chống, còn có đại trận cấp bảy bảo hộ, cho dù đám tộc Tẩu Thú các ngươi Thú cùng nhau tiến lên đầu không làm gì được Phượng thành.”
“Với lực phòng ngự của Phượng thành đủ để chèo chống chiến đấu của bọn hắn phát sinh trong thành, huống chi...”
Dừng một chút, Doanh An dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc nhìn qua đám người Hồ Xá: “Luyện Hư kỳ của Mặc Nha tộc đã ngã xuống toàn bộ.”
Lời này tất cả mọi người hiểu rõ.
Mặc Nha tộc không có tuyệt đỉnh cao thủ, Lữ Thiếu Khanh bọn hắn không cần xuất thủ quy mô lớn, sẽ không tạo ra tổn thương quá lớn cho Phượng thành.
“Cho nên, từ giờ trở đi, yêu tộc chỉ có một tòa thành trì siêu cấp Phượng thành.” “Tương lai, cũng sẽ sừng sững trên đại địa yêu tộc, không ai có thể phá hư nó.” Doanh An vừa mới nói xong, truyền tống trận xa xa bông nhiên lại tỏa ra ánh sáng. Lần này quang mang của truyền tống trận không hấp dân sự chú ý của mọi người. Kỳ thành bị hủy, tu sĩ tộc Tẩu Thú đang trong bi thương, không hề để ý tới.
Tu sĩ tộc Phi Cầm thì trong vui mừng, cũng không để ý quá nhiều.
Doanh An cũng không để ý đến, chẳng qua chỉ liếc qua phía đó một cái. Sau khi liếc một cái liên thu hồi ánh mắt, dự định tiếp tục tranh cãi thắng thua với Hồ Xá bọn hắn.
Nhưng sau khi nàng ta thu hồi ánh mắt về lập tức kịp phản ứng.
Không đúng!
Người tới, hình như mình có quen, hơn nữa, còn giống như là tộc nhân của mình? Sắc mặt Ma Lãnh Du cũng biến đổi, người trong tộc nàng ta cũng tới.
Tiếp đến, sau lưng cũng có một đám người tộc Phi Cầm xuất hiện.
Đám người đột nhiên có loại thị cảm vô cùng quen thuộc. Đây không phải tình cảnh giống như lúc đám người Vương Phi Xích tộc Tẩu Thú xuất hiện sao?
Tình cảnh tái hiện!
“Tộc trưởng!”
Trưởng lão Ưng tộc và Tước tộc đầu tới, trưởng lão Hợp Thể kỳ, sức chống cự kém một chút vừa thấy mặt đã nước mắt rưng rưng.
Trực tiếp hô lên: “Tộc trưởng, Phượng, Phượng thành hủy EĐI
“Núi Ngô Đồng sập lở, Phượng thành từ phía trên rơi xuống, hủy rồi!”
“Hết thảy đầu hủy!”
“Phượng thành của chúng ta, vương thành trăm ngàn năm, hủy diệt rồi.”
Sau khi tu sĩ tộc Phi Cầm tới nơi này, tìm tới tộc trưởng của mình, như đứa trẻ bị dọa sợ tìm được người lớn, gào khóc, không hề có chút dáng vẻ của tu sĩ.
So với biểu hiện của tu sĩ tộc Tẩu Thú thì kém xa. Trên thực tế, cũng không thể trách bọn hắn.
Bọn hắn đến bây giờ cũng không biết là ai chém gãy núi Ngô Đồng, hủy đại trận cấp bảy khiến Phượng thành rơi xuống.
Tồn tại bí ẩn mới làm cho người ta sợ hãi.
Cộng thêm Phượng thành tín ngưỡng tin thành bị sụp đổ, hủy diệt.
Rất nhiều tu sĩ tộc Phi Cầm sụp đổ, nhóm người tới đưa tin này đầu được coi là tâm cảnh không tệ rồi. Gặp được tộc trưởng, gặp được chủ tâm cốt, trái tim kia được buông lỏng, rơi vài giọt nước mắt cũng rất bình thường.
Mấy người Doanh An và Ma Lãnh Du cảm thấy như sét trên trời đánh xuống.
Thiên Lôi cuồn cuộn, oanh minh mà xuống, hung hăng bổ lên đầu các nàng, bổ cho các nàng đầu óc choáng váng, đầu óc trống rỗng.
Các nàng hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
Tộc nhân của mình tới đây không phải báo tin vui Kỳ thành hủy, mà là báo tang Phượng thành hủy?
Giọng tu sĩ báo tin không hề che giấu, trong nháy mắt đã truyền ra ngoài.
Các tu sĩ tộc Phi Cầm đang cười tộc Tẩu Thú sau khi hết kinh ngạc thì nhao nhao kêu rên lên.
Phản ứng không khác gì mấy với đám tộc Tẩu Thú ban nãy. Tu sĩ tộc Phi Cầm khóc lên, tu sĩ tộc Tẩu Thú thì dừng gáy mà cười.
Khi mình đang thương tâm thì đúng là thương tâm thật. Nhưng khi có người gặp phải cảnh ngộ giống mình, hơn nữa còn đến sau thì thương tâm cũng sẽ trở nên không còn thương tâm nữa mà ngược lại còn có mấy phần vui vẻ.
Không ít tu sĩ tộc Tẩu Thú trong lòng khẽ thở phào, bắt đầu vui vẻ khó hiểu, không phải chỉ có mình mình xui xẻo.
Đám súc sinh lông lá kia cũng không may giống mình, khì khì.
Tộc trưởng Vương Mâu cũng không khác gì mấy, trong lòng vui mừng. Ta không may, ngươi cũng không khá hơn chút nào. Thậm chí tệ hơn!
Hồ Xá còn âm hiểm hỏi: “Ứng tộc trưởng, Phượng thành bị hủy thật sao?”
“Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải nói Phượng thành thiên hạ đệ nhất sao?”
Doanh An muốn ăn thịt người rồi.
Nàng ta hung tợn nhìn chằm chằm tộc nhân tới báo tin: “Chuyện gì xảy ra?” “Vì sao Phượng thành lại bị hủy?”
“Mấy người các ngươi ở lại Phượng thành chỉ để ăn cơm thôi sao?”
Tộc nhân ủy khuất nói: “Tộc trưởng, chúng ta căn bản không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm nhận được một cô kiếm ý đáng sợ sau đó núi Ngô Đồng ngã xuống, Phượng thành cũng rơi xuống theo.”
Kiếm ý đáng sợ, sắc mặt mọi người biến đổi, trong lòng đã có suy đoán.
Tiếp đến, lại có người nói: “Lúc Mặc Nha tộc trốn khỏi Phượng thành đột nhiên bị một đạo kiếm quang đánh lén, tử thương thảm trọng, gần như diệt tộc.”
Tốt!
Câu nói này khiến mấy người Doanh An trăm phần trăm khẳng định.
Tuyệt đối là Lữ Thiếu Khanh bọn hắn làm.
Ma Lãnh Du nổi trận lôi đình, khuôn mặt đỏ bừng lên, sát ý trùng thiên: “Nhân loại đáng chết, ta phải giết hắn.”
“A, đáng chết, đáng chết “ Ma Lãnh Du hận đến toàn thân phát run.
Doanh An cũng không khá hơn chút nào, một cơn lửa giận bay thẳng trán.
Nếu như Lữ Thiếu Khanh ở trước mắt, nàng ta tuyệt đối sẽ bước ra liều mạng với Lữ Thiếu Khanh một trận. Khốn kiếp, khốn kiếp.” Ma Lãnh Du gầm nhẹ, như một con chim mắt đỏ: “Rốt cuộc hắn muốn làm gì?”
“Hủy Kỳ thành không tính, còn hủy cả Phượng thành, có phải hắn muốn hủy cả yêu tộc không?” Câu nói này khiến Bạch Thước luôn trầm mặc không nói, thờ ơ lạnh nhạt giật mình.
Dường như nàng ta hiểu ra gì đó.
Ánh mắt Bạch Thước rơi lên người tiểu Hồng đứng sau lưng mình.
Tiểu Hồng chú ý thấy ánh mắt Bạch Thước, hắn ta cười khì khì, nói với Bạch Thước: “Lão đại có câu nói nhờ ta chuyển tới tiền bối.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận