Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1723

Chương 1723Chương 1723
Ai biết thiên kiếp biết ta đang làm màu chứ.
"Nhanh chóng vượt qua? Cho nên muội liền dám khiêu khích thiên kiếp?" Lữ Thiếu Khanh tức chết: "Trở về viết kiểm điểm một vạn chữ tâm đắc cho ta, nếu không ta đập chết muội."
Một vạn chữ?
Tiêu Y lúc này bĩu môi, tỏ vẻ đáng thương, van nài: "Nhị sư huynh."
Lữ Thiếu Khanh không để mình bị lừa mà còn tăng thêm trừng phạt: "Hai vạn chữ!"
Tiêu Y lập tức ngậm miệng, cũng không dám cò kè mặc cả thêm, hơn nữa còn đem kỹ năng tổ truyền của Thiên Ngự Phong ra: "Nhị sư huynh, lần này huynh đến Đông Châu muốn làm gì "
Lữ Thiếu Khanh nghe thấy, mặt lộ vẻ bi thương, sâu kín thở dài: "Ai, quỷ hẹp hòi chưởng môn cả ngày nhìn ta không vừa mắt, muốn áp chế ta, bắt ta đi làm việc."
"Để trốn tránh ma trảo của ông ấy, †a chỉ có thể ra giải sầu một chút."
Vãi!
Trong lòng Quản Đại Ngưu hung hăng khinh bỉ châm biếm, lười mà cũng có thể nói ra một cách thoải mái thoát tục được như ngươi à.
Tiêu Y cau mũi một cái, nàng biết rõ bản tính Nhị sư huynh mình, có mấy lời †in mấy phần là được rồi, cái khác, người nào tin người đó ngu.
Tiêu Y thì thầm trong lòng, Nhị sư huynh xưa nay không làm chuyện vô nghĩa, cho dù ra ngoài giải sâu nhưng sao lại chủ động chạy tới đây?
Với tính cách của Nhị sư huynh, nơi này có ma tộc, Nhị sư huynh ước gì đi vòng một vạn tám ngàn dặm thì có.
Đã chủ động tới nơi này khẳng định có mục đích của Nhị sư huynh.
Nhưng cho dù Tiêu Y đoán được Lữ Thiếu Khanh có mục đích khác nhưng Lữ Thiếu Khanh không nói, nàng ta không cách nào có được đáp án thực sự từ miệng Lữ Thiếu Khanh để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng.
Ôi chao!
Hiếu kì chết rồi.
Trái tim Tiêu Y như bị mèo cào, tò mò đến mức khiến nàng khó chịu.
"Nhị sư huynh, huynh nói ta nghe đi." Tiêu Y nhõng nhẽo theo bản năng.
Nhưng thứ đạt được là một đấm của Lữ Thiếu Khanh, hắn không bị lừa.
"Còn để ta thấy cái dáng vẻ này nữa †a đập chết muội."
Tiêu Y nhìn thấy dáng vẻ này của mình không được, nhãn châu xoay động, lập tức nghĩ ra cách khác, nàng cười hỏi: "Nhị sư huynh, Nhan Hồng Vũ tỷ tỷ là ai vậy?
"Không phải là Nhị sư huynh..."
Đôi mắt Tiêu Y lóe lên tia hưng phấn, kích động, ánh mắt tò mò, đầu óc bắt đầu tiết ra dịch não màu vàng.
Đầu óc nhanh chóng chuyển động nghĩ ra kịch bản màu vàng mấy vạn chữ.
Nhan Hồng Vũ là mỹ nữ nhất đẳng, so với Hạ Ngữ, Tuyên Vân Tâm, Giản Nam các nàng không hề thua kém.
Nàng ta còn có đặc điểm riêng của mình, hơn nữa trở thành gia chủ Nhan gia, khí tức thượng vị giả khiến khí chất của nàng ta càng thêm có sức hấp dẫn.
Tiêu Y cảm thấy Lữ Thiếu Khanh thích Nhan Hồng Vũ cũng rất bình thường.
Dù tuổi của Nhan Hồng Vũ lớn hơn so với Lữ Thiếu Khanh.
Nhị sư huynh có vẻ thích người lớn hơn mình.
Thí dụ như Đại sư huynh.
Tiêu Y càng nghĩ càng hưng phấn, hẳn là mình sắp có sư tẩu rồi?
Tuy nhiên, ải Đại sư huynh làm sao qua được đây?
Lỡ như Đại sư huynh không đồng ý hôn sự này, Nhị sư huynh có bị đau lòng không?
Tiêu Y bên này càng nghĩ càng lệch, đã bắt đầu chệch hướng đến tiên giới rồi. Nhưng trước mặt Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y có thể nói là không chỗ che thân, dáng vẻ này của nàng Lữ Thiếu Khanh lập tức đoán ra đầu óc Tiêu Y đang bị dịch não màu vàng chiếm lĩnh rồi.
Hản không nói hai lời, cốc thêm cái nữa, cốc cho Tiêu Y nước mắt rưng rưng xong thì gầm thét: "Ta thấy cái đầu này của muội có thể không cần nữa rồi."
Doãn Kỳ lập tức quơ cự kiếm chặt đến: "Ngươi có chút dáng vẻ nào của sư huynh không? Xem ta chém chết ngươi."
Quản Đại Ngưu ở bên cạnh âm thầm cổ vũ Doãn Kỳ, cố lên, chém chết tên khốn kiếp này.
Lữ Thiếu Khanh khẽ vươn tay, đoạt lại cự kiếm của Doãn Kỳ: "Chân tay lóng ngóng, ta giúp ngươi bảo quản."
"Bình tĩnh một chút cho taI"
"Đáng ghét, trả kiếm lại cho ta!" Tiêu Y bên này lại thừa cơ đặt câu hỏi: "Nhị sư huynh, huynh không thích Hồng Vũ tỷ tỷ, vì sao lại giúp tỷ ấy như vậy?
Ta không tin các ngươi không có gian tình.
Lữ Thiếu Khanh nhìn Doãn Kỳ đang hung hăng nhìn mình chằm chằm bên cạnh, thản nhiên nói: "Nàng thích Đại sư huynh."
Câu trả lời này, cho dù là Tiêu Y hay Phương Hiểu, Quản Đại Ngưu đều không cảm thấy kinh ngạc.
Kế Ngôn đúng là rất được nữ hài tử yêu thích.
Bề ngoài tuấn lãng, biểu cảm lạnh lùng, cả người như là một thanh trường kiếm phong mang tất lộ, đối với nữ hài tử thì không thì có thể có sức hấp dẫn hơn.
Doãn Kỳ bên cạnh tức giận đến mức giương nanh múa vuốt, nổi giận đùng đùng nói: "Ta biết ngay nàng ta không phải người tốt lành gì."
"Vừa rồi ta nên một kiếm chém chết nàng."
Tình địch, tình địch tuyệt đối.
Sau đó nhào tới, nắm lấy tay Tiêu Y: "Tiểu Y, đến lúc đó muội phải giúp ta trừng trị nàng."
Tiêu Y lặng lẽ rút tay mình về, tự động bỏ qua câu này của Doãn Kỳ.
Nàng tiếp tục hỏi: "Nhị sư huynh, cho nên, Nhị sư huynh mới giúp tỷ ấy như vậy?"
Lữ Thiếu Khanh ra vẻ thâm trầm: "Đúng vậy, thực lực của nàng không đủ, bây giờ nhìn có vẻ không xứng với Đại sư huynh, cho nên để nàng làm minh chủ, thống ngự thế lực khắp nơi, bởi như vậy, thân phận của nàng nước lên thì thuyền lên, đến lúc đó cũng xứng được với Đại sư huynh."
"Haizz, vì Đại sư huynh, ta lo lắng nát tim rồi."
Lữ Thiếu Khanh vừa mới dứt lời, Doãn Kỳ bên cạnh bùng nổ.
"Khốn kiếp, ta cắn chết ngươi." Doãn Kỳ tức chết rồi. Nàng ta không có vũ khí như một con hổ, giương nanh múa vuốt, nhe răng trợn mắt nhào về phía Lữ Thiếu Khanh.
Tức chết người rồi.
Rõ ràng đã nói khi nào đó sẽ đánh ngất xỉu Đại sư huynh khiêng lên giường †a, giờ lại lặng lẽ đi giúp đỡ nữ nhân kia?
Bạn cần đăng nhập để bình luận