Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2035

Chương 2035Chương 2035
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Bóng dáng khiến người ta sợ hãi cứ như thế tiêu tán, sương mù màu đen thổi qua, Xương Thần biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Cho dù là Lữ Thiếu Khanh cũng không thể thấy rõ Xương Thần biến mất như thế nào.
“Không thể nào, muốn chơi chơi trốn tìm sao?”
Lữ Thiếu Khanh nghi hoặc không thôi, sau đó hô hào với vị trí Xương Thần biến mất: “Au trñt”
“Quỷ ấu trĩ!" Thiều Thừa bụm mặt, ông thực sự không còn mặt mũi đối diện với ánh mắt của người chung quanh.
Biểu hiện của ấu trĩ là khiến người làm sư phụ như ông mất hết mặt mũi đây này. Lữ Thiếu Khanh hét xong một bước thoáng hiện, đi đến trước mặt Thiều Thừa. Không đợi Thiều Thừa nói chuyện, Lữ Thiếu Khanh liền oán trách Bạch Thước: “Tiền bối, ngươi làm gì?”
“Mang sư phụ ta tới nơi này làm gì?” “Không biết rất nguy hiểm sao?”
“Còn nữa, sao các ngươi để Xương Thần chạy tới đây làm gì?”
“Đồ ăn chết rồi à, nói các ngươi đồ ăn các ngươi còn không chịu thừa nhận, nhìn đi, giờ không phải đúng rồi sao?”
Một đám cầm thú, chẳng có con thú nào là đáng tin cậy cả.
Xương Thần bị đánh thành ra con chim gì rồi, các ngươi nhiều người như vậy còn không cản được thì đúng là đồ ăn dâng đến tận miệng. Bạch Thước tức chết, liên quan quái gì đến ta.
Sư phụ ngươi tự ông muốn tới mà.
Doanh An khó chịu: “Có thể có nguy hiểm gì chứ? Xương Thần không phải đã chạy sao?”
Doanh An đương nhiên biết Xương Thần đột nhiên biến mất là vô cùng không thích hợp, nhưng nàng ta lại không thể nuốt trôi được cơn tức kia.
Trước mặt Lữ Thiếu Khanh, tộc trưởng Ưng tộc gì đó, thân phận cao thủ đệ nhất Ưng tộc gì đó đi gặp quỷ đi, nàng ta không quan tâm. Nàng ta chỉ muốn đối đầu thắng Lữ Thiếu Khanh thôi. Lữ Thiếu Khanh đau đầu, cái con chim ưng này đúng là âm hồn bất tán, hơn nữa con mọe nó miệng độc quá.
Ai, thật là muốn đánh với nàng ta một trận.
Đáng tiếc, nàng ta là tộc trưởng, thủ hạ ngàn vạn tiểu đệ, không thể trêu vào.
Vẫn nên ghi tạc lên người tên mập chết bầm đi. “Miệng qua đen!”
Lữ Thiếu Khanh hét lên một tiếng với Doanh An sau đó kéo Thiều Thừa: “Sư phụ, chúng ta chạy đi!”
Mang theo Thiều Thừa thật nhanh chóng rời khỏi nơi này. Bạch Thước bên này còn chưa kịp phản ứng, Lữ Thiếu Khanh cùng Thiều Thừa đã chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Cái này.”
Lưu lại đám người không hiểu ra sao. Đám người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
“Tiền bối, làm sao bây giờ?” Bạch Thước nhìn theo hướng Xương Thần biến mất, sắc mặt của nàng ta ngưng trọng.
Dự cảm không ổn trong lòng càng tăng lên.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lữ Thiếu Khanh đã làm gì? Bầy giờ Bạch Thước mới phát hiện nàng ta cũng không hiểu rõ Xương Thần.
Xương Thần trước kia và Xương Thần bây giờ đã thay đổi rất nhiều.
Nó đã trở nên rất lạ lẫm, lạ lâm đến mức nàng ta hơi không kịp thích ứng.
Sương mù màu đen gào thét giống như bên trong ẩn giấu vô số yêu ma, có thể thôn phệ bất cứ lúc nào.
“Trở về.” Bạch Thước cắn răng: “Hỏi rõ ràng rốt cuộc đã có chuyện gì phát sinh.” Nhưng mà bên này vừa muốn hành động, tiếng gào thét của sương mù màu đen chung quanh càng tăng lên, cũng trở nên càng thêm cuồng bạo.
Nếu như nói vừa rồi chỉ là cuồng phong, như vậy hiện tại đã thành gió lốc rồi.
Gió thổi vù vù, hơn nữa tựa như có ý thức bao vây đám người Bạch Thước.
Cuối cùng nó tạo thành một xòng xoáy gió lốc khổng lồ, bao vây tất cả mấy người Bạch Thước ở bên trong. Trong lòng mọi người nhảy thót một cái, trong lòng đầu có dự cảm không hay. “Hừ, giả thần giả quỷ!” Hổ tộc có một tu sĩ Luyện Hư kỳ hừ lạnh một tiếng, vô cùng bá khí nói:
“Tộc trưởng, để ta phá giải trò vặt này.”
Vương Mâu gật đầu, nói với hắn ta: “Chú ý một chút.”
Sau khi được cho phép, bóng dáng tu sĩ Hổ tộc lóe lên, lộ ra bản thể, cơ thể hổ dài trăm thước uy phong lâm liệt. Thân thể lắc một cái, hiển thị rõ sự hung mãnh.
“GừI” Gầm lên giận dữ, hổ trảo giơ lên với cơn lốc chung quanh. Một hổ trảo lớn hơn gấp trăm lần trảo ầm ầm xuất hiện trên bầu trời, nặng nề đè xuống. Nguyên Bá bên người Vương Mẫu không nhịn được nữa: “Một chiêu Chấn Thiên Hổ Trảo này của Vương Thương trưởng lão khí thế bất phàm, uy lực kinh người.”
Vương Mâu cũng lộ ra biểu cảm hài lòng: “Vương Thương mặc dù là hậu bối, nhưng thực lực không chênh lệch mấy người già như chúng ta.” “Hắn đã là trụ cột của Hổ tộc chúng tai”
Trong lúc nói chuyện, hổ trảo to lớn rơi xuống.
Trong tiếng oanh minh hung hăng đụng vào trong gió lốc đang xoay tròn chung quanh. “Âm ầm”
Va chạm to lớn, đinh tai nhức óc, nhưng mà kết quả lại làm cho tất cả mọi người kinh hãi. Giống như vòng xoáy gió lốc không hề có chút gợn sóng, vẫn vù vù thổi mạnh, không ngừng xoay quanh.
Hổ trảo có thể so với một ngọn núi bị cuốn vào trong gió lốc, biến mất không còn tăm tích.
“AI”
Vương Thương xuất thủ cũng hét thảm một tiếng.
Hnn ta phun mạnh một ngụm máu tươi, cơ thể run rẩy, một khắc sau cơ thể bắt đầu toát ra sương mù màu đen, nhanh chóng bò khắp cơ thể hắn ta. “Cút, cút đi!”
Vương Thương hét lớn một tiếng, khí tức cơ thể tăng vọt, đồng thời linh lực trong cơ thể không ngừng xuất hiện, lóe ra quang mang, muốn đuổi sương mù màu đen ra khỏi cơ thể.
Nhưng tất cả đều không làm nên chuyện gì, ngược lại sương mù màu đen càng ngày càng nhiều, cuối cùng giống xúc tu trói buộc chặt hắn ta.
“Đáng chết!” Vương Mâu kinh hãi, cùng những người khác trong Hổ tộc vội vàng tiến lên cứu viện.
Nhưng mà chẳng kịp chờ bọn hắn tới gần, cơ thể Vương Thương bị một cỗ sức mạnh vô hình kéo vào trong gió lốc. Giãy dụa mấy lần, hoàn toàn biến mất trong gió lốc màu đen. Một cỗ tâm tình bi thương tràn ngập.
Bên người Vương Mâu có người lấy ra một mệnh giản, mệnh giản vang lên một tiếng rồi vỡ nát, mang ý nghĩa Vương Thương hoàn toàn chết đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận