Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 150 - Để ta xuống bếp



Chương 150: Để ta xuống bếpNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Lời cảm ơn thì không cần phải nói, có tâm tư kia thì không bằng mời ta ăn bữa cơm còn hơn. Ta muốn đi Tụ Tiên Lâu ăn cơm."Lữ Thiếu Khanh thản nhiên nói.Mắt Tiêu Y sáng lên nói: "Được, hiếm khi Nhị sư huynh mở miệng, để ta mời huynh đi ăn cơm."Bình thường Lữ Thiếu Khanh lười muốn chết, muốn ăn gì cũng gọi đồ ăn bên ngoài.Dược liệu, khoáng thạch mà Tiêu Y kiếm được trong bí cảnh đều nằm trong tay nàng.Tiêu Y hiện tại cũng coi như là người có chút linh thạch nên nói đến mời khách thì trung khí mười phần."Gọi cả sư phụ không?"Lữ Thiếu Khanh nói một câu: "Sư phụ đâu?""Không biết, lúc ta tỉnh lại sư phụ không biết đã đi nơi nào rồi."Lữ Thiếu Khanh nói: "Chắc là trốn trong góc ít người khóc rồi."Tiêu Y không hiểu: "Tại sao phải khóc?""Đồ đệ ngu xuẩn nhất lại lên Trúc Cơ thành công, người có thể không vui đến phát khóc sao? Không cần lo lắng đi ra ngoài bị người chê cười nữa."Tiêu Y vung nắm đấm nhỏ lên, tức giận nói: "Ta mới không ngu."Lữ Thiếu Khanh hướng về phía xa hô to: "Sư phụ, người khóc xong chưa? Sư muội nói muốn mời chúng ta đi ăn cơm.""Ngươi nói ai khóc?" Thiều Thừa đằng đằng sát khí xông tới...Lữ Thiếu Khanh đánh giá Thiều Thừa từ trên xuống dưới: "Thật sự không khóc? Khóc thì cứ khóc đi, cũng không phải chuyện mất mặt gì."Thiều Thừa trừng mắt nhìn hắn nói: "Vì sao ta phải khóc? Bớt nói hươu nói vượn đi."Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc nói: "Sư phụ, tất cả mọi người đều đã quen rồi, còn giả bộ làm gì? Ngay từ đầu là ai khẩn trương đến mức sắc mặt đều trắng bệch? Nếu sư muội xảy ra chút chuyện gì ngoài ý muốn trong quá trình đột phá, khẳng định hù chết người nhỉ. Đợi đến khi sư muội thuận lợi đột phá, chẳng lẽ người không vui mừng đến phát khóc?"Thiều Thừa giận dữ: "Ta muốn đánh ngươi để chúc mừng, có được không?""Khụ..."Lữ Thiếu Khanh nói sang chuyện khác: "Quên đi, cho người chút mặt mũi đi. Đi thôi, sư muội nói muốn mời chúng ta ăn cơm chúc mừng."Tiêu Y ở bên cạnh nghe, biết Thiều Thừa quan tâm tới mình, trong lòng rất cao hứng.Thiều Thừa bình thường ở chung với nàng rất ít, nhưng sự quan tâm đối với nàng tuyệt không ít.Đặc biệt là có đôi khi nàng không vui, hay lúc nghi ngờ, Thiều Thừa còn có thể tự mình khuyên bảo.Ông cũng vì tình cảm của ba sư huynh muội mà hao hết tâm tư, cố gắng giúp cho Thiên Ngự Phong vẫn duy trì đoàn kết hữu ái.Khuôn mặt Tiêu Y tràn đầy tươi cười, vui vẻ nói: "Sư phụ, chúng ta đi Tụ Tiên Lâu ăn cơm đi. Thức ăn ở đó rất ngon. Đáng tiếc Đại sư huynh không rảnh, nếu không bốn người chúng ta cùng nhau ăn là hoàn mỹ rồi."Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Đại sư huynh sẽ chỉ mời muội ăn măng xào thịt thôi."Thiều Thừa lại nói: "Ra ngoài ăn, lãng phí linh thạch, không bằng ta tự mình xuống bếp, làm vài món ăn chúc mừng đi."Sắc mặt Tiêu Y trắng bệch, những kỷ niệm tồi tệ ập đến.Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí, không chút nể tình, nói: "Sư phụ, chẳng lẽ chính người không tự biết trù nghệ của mình ra sao sao?"Thiều Thừa mắng: "Làm gì khó ăn đâu? Không phải Hạ Ngữ sư điệt ăn rất ngon sao?"Quả nhiên, vẫn là Hạ Ngữ sư điệt làm đồ đệ tốt, không cần vì thế mà tức giận.Lữ Thiếu Khanh nói: "Nàng ta là quái thai, người nói nàng ta ăn không sao, nhưng sao người không nói đồ đệ của người ăn không sao? Người muốn làm cũng được, xong thì cứ để sư muội ăn, dù sao cũng là vì chúc mừng nàng mà."Sắc mặt Tiêu Y trắng bệch, da đầu tê dại.Thứ độc dược có thể so với đại đạo ấy, nàng nhớ tới đều cảm thấy đáng sợ.Tiêu Y ôm ngực, cầu khẩn: "Sư phụ, chúng ta xuống núi ăn đi."Thiều Thừa có chút không cam lòng: "Thật sự không cần sư phụ xuống bếp sao?"Tiêu Y vội vàng lắc đầu: "Không cần, con không muốn làm sư phụ mệt mỏi."Lữ Thiếu Khanh vô tình vạch trần: "Thật giả tạo, không dám ăn thì nói không dám ăn, còn giả bộ hiếu tâm làm gì."Thiều Thừa bỗng nhiên cảm thấy tim thật mệt mỏi.Sao đồ đệ của mình lại không thưởng thức được tay nghề của mình chứ?"Đi thôi, đi thôi, xuống núi ăn đi..."...Trong Thành Lăng Tiêu, ba người Hạ Ngữ, Biện Nhu Nhu và Phương Hiểu cùng quay về thành Lăng Tiêu."Cuối cùng cũng về rồi."Biện Nhu Nhu duỗi lưng một cái.Dọc theo đường đi, gió êm sóng lặng, nhưng mà chuyện họ nhìn thấy trước khi trở về, làm cho ba người chấn động vô cùng.Các nàng đã thấy được sự lợi hại của Lữ Thiếu Khanh.Biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng ba người vô cùng chấn động, cho tới bây giờ vẫn chưa hoàn hồn, khó mà tiêu hóa nổi.Hạ Ngữ nhìn thành Lăng Tiêu náo nhiệt phồn vinh, nói: "Chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này vài ngày, chờ đợi khánh điển của Lăng Tiêu bắt đầu đi."Kế Ngôn tiến vào Nguyên Anh, Lăng Tiêu Phái tổ chức khánh điển chúc mừng, đến lúc đó khách khứa bát phương đến, sẽ rất náo nhiệt.Phương Hiểu nói: "Ta cũng phải nhanh chóng dưỡng thương cho tốt mới được."Trong bí cảnh, ngoại trừ Hạ Ngữ và Lữ Thiếu Khanh, ba người Tiêu Y, Biện Nhu Nhu, Phương Hiểu hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương.May mắn là có đan dược trị liệu, chỉ cần vài ngày là có thể khôi phục.Nhưng vai Phương Hiểu bị thương, để thực sự khỏi hẳn không có vấn đề gì thì vẫn cần nhiều thời gian hơn.Trên mặt Hạ Ngữ lộ ra vẻ xin lỗi: "Hiểu tỷ tỷ, đều là vì ta mới khiến ngươi bị thương."Phương Hiểu lắc đầu: "Ngữ muội muội, giữa chúng ta còn cần khách khí như vậy sao? Vết thương nhỏ này, rất nhanh sẽ khỏi hẳn thôi."Biện Nhu Nhu hừ một tiếng: "Nếu tên kia lộ ra thực lực, sao có nhiều phiền toái như vậy? Hiểu tỷ tỷ cũng không cần bị thương."Biện Nhu Nhu rất không cam lòng, Lữ Thiếu Khanh rõ ràng có thực lực, nhưng lại cố ý che giấu.Hạ Ngữ quát: "Nhu Nhu, ta đã nói với muội bao nhiêu lần rồi? Lữ sư đệ làm như vậy, tự nhiên là có nguyên nhân của hắn, muội không thể để lộ chuyện của hắn trước mặt người ngoài. Nếu không một khi muội chọc giận Lữ sư đệ, muội sẽ không có kết quả tốt đâu."Phương Hiểu cũng khuyên nhủ: "Nhu Nhu muội muội, ngươi vẫn nên nghe lời của muội muội đi. Lữ công tử không muốn bại lộ thực lực trước mặt người ngoài, tự có dụng ý của hắn."

Bạn cần đăng nhập để bình luận