Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1959

Chương 1959Chương 1959
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Trong lòng Lữ Thiếu Khanh bổ sung thêm, người thật sự thôn phệ là phân thân của ta, chuyện này không liên quan đến ta.
Nói đi cũng phải nói lại, phân thân màu đen đúng là mạnh quá, mấy ngụm đã hút người ta thành chim sẻ rồi.
Nhìn vẻ mặt Bạch Thước, Lữ Thiếu Khanh dứt khoát đổ oan ức lên đầu Xương Thần: “Ta cảm thấy hiềm nghi lớn nhất là Xương Thần.”
Lữ Thiếu Khanh trả chim sẻ lại cho Bạch Thước: “Tiền bối, người tranh thủ thời gian bồi bổ đi, nếu không một chút còn sót lại này cũng sẽ bị người ta nuốt mất đấy.”
Bạch Thước nhìn tay mình, trong lòng bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ bi thương. Đúng là thảm quá.
Chậm rãi dung hợp với phần còn lại của Hắc Thước, thời gian dần trôi qua, chung quanh bỗng nhiên vang lên âm thanh ầm ầm, trên trời dưới đất dường như có thứ gì đang lăn lộn, khuếch tán về phía xa.
Tất cả mọi người có một loại cảm giác không gian chung quanh đang biến lớn lên, giống như thiên địa sơ khai. Nương theo tiếng ầm ầm, cảm giác nặng nề trong lòng mọi người tiêu tán đi rất nhiều.
Bỗng nhiên, Bạch Thước mở to mắt, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Không đúng, là ngươi thôn phệ Hắc Thước “ Lời này vừa nói ra, Lữ Thiếu Khanh kinh hãi.
Fuck, thế mà có thể biết?
Coi lại camera giám sát sao? Hay ý thức Hắc Thước còn lưu lại nói với nàng ta? Ngay lúc Lữ Thiếu Khanh bên này còn đang suy đoán vì sao Bạch Thước biết thì Bạch Thước cắn răng mở miệng: “Tuyệt đối không phải Xương Thần thôn phệ, nếu không ta không thể nào hoàn toàn điều khiển Trấn Yêu tháp tháp được.”
Mặc dù nắm hoàn toàn Trấn Yêu tháp trong tay nhưng thực lực nàng ta đã giảm mạnh.
Hiện tại chẳng qua chỉ là cảnh giới Luyện Hư hậu kỳ, chưa khôi phục được thời kì đỉnh phong trước đó.
Lữ Thiếu Khanh biết, nếu Xương Thần thôn phệ một phần cơ thể Bạch Thước, nhất định địa vị sẽ tiếp tục ngang bằng với Bạch Thước, Bạch Thước sẽ không cách nào hoàn toàn khống chế Trấn Yêu tháp.
Mà cho dù là hắn, hay là phân thân, hay là Mặc Quân, thôn phệ Hắc Thước chỉ cần năng lượng của Hắc Thước, thượng vàng hạ cám khác đều không cần.
Cho nên, Lữ Thiếu Khanh rất ủy khuất kêu to oan uổng: “Tiền bối, người không thể oan uống người tốt như ta được.”
“Ta không có, không phải ta, ta không biết.”
Ba câu phủ nhận liên tục. Bạch Thước không muốn hoài nghi, nhưng không thể không hoài nghi như vậy.
Không còn cách nào khác, Lữ Thiếu Khanh rất cổ quái.
Hắc ám trên người Hắc Thước hoàn toàn biến mất, chỉ riêng điểm này cũng khiến người ta hoài nghi.
Hung Trừ càng tiến lên một bước: “Tiểu tử, ngươi dám tính toán tiền bối?”
Doanh Thất Thất, Ma Nhiên cũng nhíu mày, trong lòng bắt đầu có cái nhìn thiếu thiện cảm với Lữ Thiếu Khanh.
Liễu Xích thì nói với Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, cho lời giải thích đi, trở mặt, với ai cũng không tốt.”
Sau khi nói xong, còn trao cho Thiều Thừa một ánh mắt. Quan hệ giữa Liễu Xích và tiểu Hồng rất tốt, có chút tình cảm thầy trò.
Ông ta không muốn Lữ Thiếu Khanh và Bạch Thước trở mặt.
Bạch Thước có thể nói là lão tổ tông của Tước tộc, trở mặt, những nhân loại Lữ Thiếu Khanh này có thể phủi mông một cái rời đi, tiểu Hồng lưu lại Yêu giới này, cuộc sống chỉ e không được dê chịu.
Tuy nhiên không cần Thiều Thừa mở miệng, Lữ Thiếu Khanh cũng biết trở mặt bất lợi cho bên phía hắn.
Dù sao sư phụ, sư muội, còn cả một đám ăn hàng nữa đều ở trong bụng người ta.
Lữ Thiếu Khanh lộ vẻ khó xử, lại có vài phần bi phẫn: “Tiền bối, người làm ta quá thất vọng.”
“Được, ta thề là được chứ gì.” “Ta thề, người thôn phệ Hắc Thước tuyệt đối không phải ta.”
Trên thực tế, Lữ Thiếu Khanh cũng không muốn thôn phệ nhiều như vậy.
Hắn cho phân thân thôn phệ Hắc Thước chẳng qua là muốn thôn phệ thứ màu đen trong cơ thể Hắc Thước thôi, không ngờ rằng lại hút cạn luôn Hắc Thước.
Thấy cảnh này, biểu cảm của Bạch Thước mất tự nhiên. Lữ Thiếu Khanh giúp nàng ta, nàng ta lại đối xử với Lữ Thiếu Khanh như thế, đây thực sự là việc tiền bối nên làm.
Lúc này nàng ta xin lỗi Lữ Thiếu Khanh: “Lữ công tử, là ta hiểu lầm ngươi.”
Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay: “Được rồi, con người ta cực kỳ hào phóng, người là tiền bối mà, đúng không, ta sao dám có ý kiến với người chứ.”
Nghe lời ngươi nói đi, có ý kiến hay không ta nghe còn không hiểu sao?
Bạch Thước trong lòng phiền muộn, sắc mặt càng thêm mất tự nhiên. Nghĩ đến chỗ này, nàng ta âm thầm khiến mạng che mặt của mình dày thêm một chút. Trong lòng Bạch Thước áy náy: “Ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói ra, ta sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn ngươi.”
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, không chút nghĩ ngợi, há miệng nói: “Cho ta một trăm triệu viên linh thạch đi.”
Áy náy trong lòng Bạch Thước lập tức tiêu tan.
Mặt nàng ta xạm lại, đưa mắt nhìn về phía mấy người tiểu Hồng: “Mấy người bọn hắn ta sẽ dạy bảo thật tốt một phen.”
Linh thạch gì đó dừng nghĩ nữa.
Nàng ta là một khí linh, lấy đâu ra linh thạch chứ?
Cho dù có, cũng không thể có một trăm triệu viên linh thạch, càng không thể cho nhiều như vậy.
Nàng ta là tiên bối chứ không phải kẻ phá gia chỉ tử, càng không phải đồ ngốc.
Lữ Thiếu Khanh thở dài: “Ai, không có chuyện gì, người dạy bảo bọn hắn cho tốt là được.” “Con người ta không thích linh thạch chút nào, tiền bối nói cái gì chính là cái đó, ta không dám có ý kiến với tiền bối.”
“Ta rất vui vẻ, ta rất hào phóng, ta không hề quan tâm đến sự hiểu lầm của tiền bối đối với ta.”
Dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh ấm ức đáng thương, Bạch Thước cảm thấy mình chính là kẻ tội ác tày trời.
Nàng ta cảm thấy mình mà không chết một vạn lần thì rất có lôi với Lữ Thiếu Khanh. “Lữ công tử...” Bạch Thước một lần nữa áy náy xin lỗi: “Chuyện này là lỗi của ta.” Thân là tiền bối lại đi xin lỗi một tên tiền bối, cho dù là Liễu Xích, Hung Trừ hay Doanh Thất Thất, Ma Nhiên đầu không còn từ gì để hình dung.
Dáng vẻ của Lữ Thiếu Khanh khiến Bạch Thước trong lòng áy náy nhưng rơi vào trong mắt người khác, thì là đáng ghét đến cực điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận