Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2169: Chương 2169

Chương 2169: Chương 2169Chương 2169: Chương 2169
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Hơn một ngày trôi qua, dưới sự tổ chức của ngũ gia tam phái, tu sĩ nhân tộc đã thành lập phòng tuyến vững chắc của bọn hắn, ngăn cản đám quái vật màu đen kia trước miệng khe hở, để bọn chúng không cách nào tiến lên trước một bước.
Mộc Vĩnh mặt không cảm xúc: “Hiện tại, những quái vật kia bắt đầu xâm lẫn thế giới này, rất nhanh, nhân tộc sẽ phát hiện sự kinh khủng của những quái vật này.”
“Đến lúc đó, trận tuyến sụp đổ, tử thương vô số, ngươi, sẽ ra tay chứ?” “Nhưng mà ngươi không xuất thủ cũng không sao, ta sẽ khiến cho ngươi phải xuất thủ.”
“Chỉ cần ngươi xuất thủ, thế giới này cuối cùng sẽ không chứa nổi ngươi.”
Tiếp đến, Mộc Vĩnh lại một lần rơi vào trầm mặc.
Rất lâu sau hắn ta vươn người đứng dậy, sâu kín thở dài một tiếng: “Ngươi và ta vốn có thể trở thành bằng hữu tốt nhất.”
“Nhưng mà ngươi lại có thể mở ra khe hở hắc uyên, ngươi và hắn đầu là người cùng một đường.”
“Hơn nữa, thậm chí ngươi còn đáng sợ hơn cả hắn.”
“Dù sao hắn cũng không đóng được khe hở hắc uyên.” “Cho dù là vì nhân tộc, hay là ma tộc, hoặc tất cả sinh vật trên vị diện này, ngươi, nhất định phải biến mất.”
“Đây không phải ân oán cá nhân.”
Bỗng nhiên, thần sắc Mộc Vĩnh khẽ động, thân thể biến mất ở chỗ này, xuất hiện ở bên ngoài. “Mộc Vĩnh đại nhân!”
Bóng người xuất hiện cũng là người quen biết cũ của Lữ Thiếu Khanh.
Thánh tử thứ ba của Thánh địa, Huyên,
Huyên cung kính đứng trước mặt Mộc Vĩnh.
“Chuyện gì?”
“Đại nhần, Tư Mã Hoài cùng Công Trọng Bằng Thiên đi tìm Lữ Thiếu Khanh.”
Mộc Vĩnh nghe xong, trong lòng phiền não khó hiểu. Mục đích Lữ Thiếu Khanh kiên định muốn giữ Gia Cát Huân lại, hắn ta biết, đơn giản chính là kế ly gián.
Chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra được chút gì đó.
Tư Mã Hoài cùng Công Trọng Bằng Thiên chạy tới làm gì? Tự chui đầu vào lưới sao? Làm tăng thêm số lượng con tin trong tay Lữ Thiếu Khanh sao?
Ngu xuẩn!
Kế ly gián cũng nhìn không ra sao? “Mặc kệ bọn hắn, để bọn hắn đi đi.” Mộc Vĩnh tạm thời không muốn quản: “Trước hết để cho bọn hắn nếm chút đau khổ, đến lúc đó lại đưa bọn hắn về.”
Mộc Vĩnh vẫn khá hiểu về Lữ Thiếu Khanh.
Không đắc tội Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh sẽ lười giết người.
Gia Cát Huân chẳng qua chỉ là thẻ đánh bạc trong trận giao chiến của hắn ta và Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh sẽ không giết chết Gia Cát Huân. Tư Mã Hoài cùng Công Trọng Bằng Thiên chạy tới, cùng lắm là bị đánh một trận.
Lữ Thiếu Khanh sẽ không dễ dàng giết những thể đánh bạc có thể lợi dụng được. Sau khi nói xong, Mộc Vĩnh vẫn không kìm được mắng một câu: “Hai thằng ngu!” Huyên cảm thấy cần phải giải thích giúp hai người một chút: “Đại nhân, bọn hắn nghe nói Lữ Thiếu Khanh mang theo Gia Cát Huần đi dạo thanh lâu, là vì danh dự gia tộc ẩn thế mới đi tìm Lữ Thiếu Khanh.” “Cái gì?“ Đầu óc Mộc Vĩnh bỗng nhiên ong ong, cảm thấy hơi choáng đầu. “Ngươi nói cái gì?”
Huyên không biết nên dùng biểu cảm gì để nói những lời tiếp theo: “Hắn đưa Gia Cát Huân đi thanh lâu, đang kêu gào đòi bán, còn nói muốn nàng uống hoa tửu.”
Xem như Mộc Vĩnh đã hiểu ra vì sao Tư Mã Hoài và Công Trọng Bằng Thiên lại đi tìm Lữ Thiếu Khanh.
Coi Gia Cát Huân như thị nữ dân đi ra phố, còn đi thanh lâu, uống hoa tửu, tát vào mặt gia tộc ẩn thế.
Tư Mã Hoài cùng Công Trọng Bằng Thiên đi tìm Lữ Thiếu Khanh, không phải thật tâm suy nghĩ vì Gia Cát Huân mà vì suy nghĩ cho bốn chữ gia tộc ẩn thế.
Mẹ nói
Mộc Vĩnh trong lòng cũng không kìm được chửi mẹ, đang thăm mười tám đời tổ tông của Lữ Thiếu Khanh. Mộc Vĩnh muốn đi hỏi thử Thiều Thừa rốt cuộc đã dạy đồ đệ như thế nào mà lại dạy ra được một đồ đệ khiến nhân thần cộng phẫn như Lữ Thiếu Khanh. Một lát sau, Huyên hỏi: “Đại nhân, cần đi gọi bọn hắn quay trở về không?”
Mộc Vĩnh trầm mặc một lát, lại nhìn khe hở trên trời, cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Chờ một chút, hiện tại thời cơ chưa chín mui.”
Đối Mộc Vĩnh mà nói, kế hoạch của hắn ta mới là quan trọng nhất.
Những người khác chỉ có thể xếp thứ hai.
Cho dù là người của gia tộc ẩn thế hắn ta cũng có thể không quan tâm. Thậm chí, những người khác, hắn ta cũng có thể không quan tâm.
Nhìn khe hở trên trời, quái vật mãnh liệt tuôn ra nhưng muốn công phá phòng tuyến của nhân loại thì vẫn cần một khoảng thời gian nữa.
Mộc Vĩnh chau mày, sau một lát, hắn ta nói với Huyên: “Ngươi dẫn người đi hỗ trợ đi."
Huyên không hiểu: “Đại nhân, xuất hiện quái vật, đối với chúng ta mà nói không phải cơ hội rất tốt sao?” “Có thể khiến nhân tộc có nhượng bộ lớn hơn.”
“Chỉ một châu mà cũng không muốn cho chúng ta, phải để bọn hắn chịu khổ thêm chút nữa.”
Người Thánh địa đã được chứng kiến những quái vật này, cũng là bởi vì những quái vật này xuất hiện, kế hoạch phản công tổ tinh của Thánh địa mới được thông qua.
Chỗ của nhân tộc hiện tại xuất hiện quái vật, sau khi để bọn hắn hiểu rõ sự đáng sợ của quái vật thù hận của nhân tộc đối với Thánh tộc sẽ di chuyển.
Thánh tộc có thể đạt được lợi ích lớn hơn nữa.
Mộc Vĩnh tràn đầy tự tin, thản nhiên nói: “Yên tâm đi, đến lúc đó nhân tộc sẽ đồng ý yêu cầu của ta.”
“Ngươi dẫn người tiến đến, làm cho nhân tộc nhanh chóng hiểu rõ hơn sự đáng sợ của quái vật.”
Trong thời gian sau đó, ma tộc dưới sự dẫn đầu của Thánh tử thứ ba gia nhập hàng ngũ ngăn cản quái vật. Thực lực của Huyên là Hóa Thần hậu kỳ, mang theo tu sĩ Hóa Thần xuất hiện như gió thu quét lá vàng thanh trừ rất nhiều quái vật giúp phòng tuyến của nhân tộc giảm đi rất nhiều áp lực.
“Ma tộc mặc dù đáng ghét, nhưng đối diện với mấy quái vật này, bọn hắn vẫn coi như là nam nhần.”
“Đúng vậy, những quái vật này thật đáng sợ, có sự gia nhập của bọn hắn, cũng tốt hơn rất nhiều.”
“Chung sống với ma tộc cũng không phải là không thể, dù sao vài ngàn năm trước tất cả mọi người đầu là người một nhà “ Ma tộc chủ động hỗ trợ, khiến không ít tu sĩ nhân tộc thay đổi ẩn tượng về bọn hắn.
Nhưng cùng lúc cũng có tu sĩ nhân tộc khinh thường, hoài nghi ma tộc có động cơ.
“Ma tộc muốn làm gì? Giả vờ làm người tốt sao?”
“Nói không chừng những quái vật này cũng là ma tộc mang tới.”
“Giả mù sa mưa làm người tốt, ta với ma tộc không đội trời chung.”
Ma tộc chủ động gia nhập đối phó quái vật, sau khi Tiêu Y nhìn thấy không kìm được nói: “Hỏng bét rồi!”
Thiều Thừa lo lắng hỏi: “Thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận