Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 260 - Muốn đi, đã muộn rồi



Chương 260: Muốn đi, đã muộn rồiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLoại lời này nói ra Cổ Liệt không tin, những đệ tử Điểm Tinh Phái khác cũng không tin.Bọn họ tức giận đến mức muốn xông lên tát Lữ Thiếu Khanh mấy cái, rồi lại xé miệng Lữ Thiếu Khanh ra.Tuyên Vân Tâm ở bên trong khoang thuyền càng tức giận đến cả người phát run.Đổi trắng thay đen, bịa đặt thị phi.Cổ Liệt không tin lời Lữ Thiếu Khanh.Nhưng mà gã ta lại tương đối quan tâm đến tung tích của hai huynh đệ Tân Chí Tân An.Không có cách nào, sau khi hai người Tân Chí Tân An đi theo Tuyên Vân Tâm ra ngoài, vẫn không thấy bóng dáng. Mệnh giản của bọn họ đã vỡ vụn, đại diện cho việc bọn họ đã ngã xuống.Tuyên Vân Tâm và đệ tử Điểm Tinh Phái còn sót lại đều mơ hồ không rõ, tất cả đều nói là sau khi rời khỏi bí cảnh, bị người mai phục tử thương thảm trọng.Tổ phụ của Tân Chí và Tân An chưa xuất quan, cho nên chuyện này tạm thời không có điều tra tiếp, nhưng mà cao tầng của Điểm Tinh Phái lại rất coi trọng chuyện này.Tuyên Vân Tâm bởi vì có thân phận đặc thù, cho nên không làm gì nàng, nhưng những đệ tử Điểm Tinh Phái còn sót lại đều đã bị giam giữ, chờ sau khi Tử Điện Thượng Nhân xuất quan sẽ giao cho lão ta tự mình điều tra."Tân Chí và Tân An hiện tại đang ở đâu?"Cổ Liệt không thanh sắc nhìn thoáng qua khoang thuyền, hỏi.Nhưng mà hành động này không gạt được Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh cũng liếc mắt nhìn khoang thuyền một cái, tránh được vấn đề của Cổ Liệt.Hắn hỏi: "Trong khoang thuyền là ai? Chẳng lẽ lần này Vân Tâm cũng đi theo sao?"Lữ Thiếu Khanh vừa dứt lời, bên trong liền có hai nữ tu sĩ mặc y phục màu đỏ đi ra.Lữ Thiếu Khanh rõ ràng lộ ra biểu cảm thất vọng: "Vân Tâm không tới sao?"Nhìn đồng hồ, đã qua hơn nửa ngày, khoảng cách đến Lăng Tiêu Phái đã không biết là bao nhiêu vạn dặm.Lữ Thiếu Khanh đứng lên, nói: "Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều lắm, ta sẽ không tiễn các ngươi. Ta nên trở về ăn cơm."Cổ Liệt cũng đứng lên, cười lạnh một tiếng: "Muốn đi, đã muộn rồi."Thái độ của Cổ Liệt thay đổi khiến Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc."Cổ trưởng lão, ngươi, lời này của ngươi là có ý gì?"Cổ Liệt hừ lạnh một tiếng: "Có ý gì sao?"Khi vừa định nói ta muốn giết chết ngươi, bên tai bỗng nhiên truyền đến lời của Tuyên Vân Tâm.Trên mặt gã ta hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó thần sắc như thường nói: "Chúng ta có phiền toái."Phiến toái?Lữ Thiếu Khanh thật sự kinh ngạc.Nếu như nói, Cổ Liệt nói muốn làm thịt hắn, hắn một chút cũng không kinh ngạc, bởi vì hắn cũng có chủ ý này.Bằng không lá mặt lá trái với Cổ Liệt ở chỗ này làm gì?Nhưng Cổ Liệt lại nói có phiền toái, đây là điều Lữ Thiếu Khanh không ngờ tới."Phiền toái gì?"Cổ Liệt không nói lời nào, nói thật, gã ta cũng không rõ ràng lắm.Nhưng mà, rất nhanh, phi chu của bọn họ liền ngừng lại, có đệ tử đến bẩm báo."Trưởng lão, có người chặn đường."Bên ngoài vang lên một thanh âm già nua."Long Trì Chân Nhân ở đây xin đợi đã lâu."Long Trì Chân Nhân là ai, Cổ Liệt không biết, nhưng sắc mặt Lữ Thiếu Khanh lại trở nên cổ quái.Không phải là người đó sao? Lão ta muốn làm gì?Lữ Thiếu Khanh theo Cổ Liệt đi tới bên mạn thuyền, từ trên cao nhìn xuống, thấy được Long Trì Chân Nhân Hạ Chính Nhiên, bên cạnh lão ta còn có hai lão đồng bọn."Các đạo hữu của Điểm Tinh Phái, có nhiều đắc tội, lần này ta tới nơi này là muốn tìm một người.""Ai?"Cổ Liệt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó ánh mắt dừng ở Lữ Thiếu Khanh bên cạnh.Lữ Thiếu Khanh đứng bên cạnh, cười híp mắt vẫy tay với Long Trì Chân Nhân."Long Trì Chân Nhân, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây, chúng ta thật có duyên."Ngu xuẩn!Trong lòng Cổ Liệt cười lạnh một tiếng, sau đó kéo dãn khoảng cách với Lữ Thiếu Khanh.Gã đã ít nhiều hiểu được Tuyên Vân Tâm đang có chủ ý gì. Có ý định lợi dụng tay người khác để tiêu diệt tên hỗn đản này sao?Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng Cổ Liệt không kháng cự cách làm này, mượn người khác giết Lữ Thiếu Khanh, có thể giảm bớt phiền toái cho gã ta.Long Trì Chân Nhân nhìn Lữ Thiếu Khanh, vẻ mặt âm trầm, trong lòng kích động sát ý nồng đậm.Trên địa bàn tu luyện của lão ta phát hiện linh mạch, nhưng lại bị ba môn phái lớn chiếm lấy, đến cả một chút bắn ra lão ta cũng không nhận được.Trong lòng hận chết ba môn phái lớn.Mà đối với Lăng Tiêu Phái dẫn đầu phát hiện linh mạch lại càng hận thấu xương, lần gây sự này ở thành Lăng Tiêu, lão ta là người ra sức nhất.Nhưng chưa từng nghĩ lại bị Lữ Thiếu Khanh bắt được, nếu như nói Lữ Thiếu Khanh làm chút gì khác với lão ta, lão ta còn không có tức giận như vậy.Hết lần này tới lần khác, Lữ Thiếu Khanh không đánh, không mắng lão ta chỉ phạt linh thạch của lão ta.Một ngàn viên linh thạch hạ phẩm, lão ta cho nổi, nhưng nội tâm lão ta chịu không nổi loại nhục nhã này. Ngươi làm gì không tốt, sao cứ nhất định phải phạt linh thạch của ta?Lăng Tiêu Phái các ngươi còn không có ăn uống no đủ từ trên linh mạch sao? Ngay cả một chút linh thạch này của ta mà cũng muốn cướp lấy?Còn có vương pháp sao? Còn có thiên lý sao?Kết quả là, có người tìm đến lão ta, cho lão ta một kế hoạch đối phó với Lữ Thiếu Khanh.Lão ta không chút do dự, đồng ý."Ngươi xuống đây cho ta." Ánh mắt Hạ Chính Nhiên lạnh như băng, sát ý nồng đậm xông thẳng lên trời: "Ta muốn cùng ngươi tính toán một món nợ.""Làm gì? Làm gì?"Lữ Thiếu Khanh giả bộ có chút kinh hoảng, kêu to lên: "Chẳng lẽ ngươi muốn chặn đường cướp bóc sao? Ban ngày ban mặt, thế giới tươi sáng, còn có vương pháp sao?"Ngươi còn không biết xấu hổ nói đến vương pháp sao?Lúc Lăng Tiêu Phái các ngươi cướp linh mạch của ta, có vương pháp sao?Hạ Chính Nhiên tức giận, sát ý càng nồng: "Xuống đây cho ta, đừng ép ta ra tay."Lữ Thiếu Khanh ưỡn ngực, nhìn thoáng qua đệ tử Điểm Tinh Phái xung quanh, la hét: "Ta là con rể Điểm Tinh Phái, ngươi lên đi, xem bọn họ có trừng trị ngươi không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận