Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1251: Đợi chút nữa xem ai ra tay trước người đó là chó con

Chương 1251: Đợi chút nữa xem ai ra tay trước người đó là chó conChương 1251: Đợi chút nữa xem ai ra tay trước người đó là chó con
Em gái ngươi, đã nói là nói chuyện tốt đẹp rồi, vậy mà là không chịu tuân thủ lời hứa, tự tiện ra tay như vậy.
Lần này Lữ Thiếu Khanh không có ý định không làm gì nữa.
Thật sự cho rằng hắn dễ bắt nạt sao?
Đối mặt với một chưởng này của Tương Quỳ, Lữ Thiếu Khanh không lùi mà tiến lên, cầm Mặc Quân Kiếm trong tay mạnh mẽ chém xuống.
"Vèol"
Kiếm ý kích động, cuồng bạo tràn ngập đỉnh núi.
Tương Tư Tiên và Tả Điệp đã lui ra ngoài mấy chục dặm cũng bị kiếm ý này làm cho chấn kinh.
Đây là một kiếm ý không thua kém gì kiếm ý của Kế Ngôn.
Tả Điệp sợ hãi kêu lên: "Hản, hắn cũng mạnh như vậy sao?"
Tiêu Y nghe được câu này, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Nhị sư huynh vẫn luôn làm việc khiêm tốn, có đôi khi cố ý giấu diếm, làm cho người ta cho rằng hắn rất yếu.
Không nhiều người biết thực lực chân chính của Nhị sư huynh.
Hừ, sợ hết hồn rồi phải không?
Tiêu Y vui vẻ nói: :Tiểu Điệp tỷ tỷ, bình tĩnh một chút, thao tác cơ bản, chớ kinh hãi."
Tả Điệp khó khăn đè nén khiếp sợ, nhìn Tiêu Y: "Hắn không sợ Đại trưởng lão sao?"
Đại trưởng lão là Hóa Thần, cho dù Lữ Thiếu Khanh có kinh diễm hơn nữa cũng chỉ là Nguyên Anh.
Nguyên Anh làm sao đánh thắng Hóa Thần?
Đối với điều này, Tiêu Y cũng lộ ra biểu tình nghi hoặc, nàng cũng không hiểu vì sao Lữ Thiếu Khanh lại ra tay với Đại trưởng lão.
Chẳng qua Tiêu Y tin tưởng Lữ Thiếu Khanh, hắn sẽ làm cho người ta ngạc nhiên.
Tiêu Y tự tin nói: "Cho dù là Đại trưởng lão, cũng đừng hòng chiếm tiện nghỉ của Nhị sư huynh."
Lần này Tương Tư Tiên không vui.
Nàng ta quả quyết kiên quyết đứng về phía gia gia mình, đúng như lời Lữ Thiếu Khanh nói, không nên hoài nghi gia gia mình.
Nàng ta nói: 'Mặc dù Mộc công tử rất đặc biệt, cũng rất lợi hại, nhưng hắn không phải là đối thủ của gia gia."
Một Hóa Thần, một Nguyên Anh, khác nhau một trời một vực, so sánh như thế nào được chứ?
Tiêu Y cười hì hì: "Xem đi."
Đợi lát nữa tuyệt đối sẽ cho ngươi một bất ngờ.
Bên này, kiếm quang hung ác của Lữ Thiếu Khanh lóe lên, kiếm ý khủng bố bộc phát, cuối cùng hội tụ thành một điểm, đánh về phía Tương Quỳ.
Trong cảm giác của Tương Quỳ, dường như có vô số thanh phi kiếm đâm về phía ông ta.
Mũi kiếm sắc bén, sát ý bạo liệt, tất cả đều làm cho Hóa Thần như ông ta cảm thấy áp lực.
Tuổi trẻ anh tài, thiên chi kiêu tử, tuyệt thế yêu nghiệt, cũng chỉ có những từ ngữ như vậy mới có thể hình dung người trước mắt.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh thể hiện ra thực lực càng mạnh, Tương Quỳ lại càng nổi giận.
"Ngươi, quả nhiên là đệ tử Thánh Địa!"
Một tiếng quát to, hơi thở của Tương Quỳ lại tăng vọt một lần nữa, trên tay lóe lên hào quang, mạnh mẽ đánh một chưởng về phía Lữ Thiếu Khanh.
Không gian dường như bị đánh thủng, một dao động vô hình khuếch tán ở trên đỉnh núi, tất cả mây trắng trong vòng ngàn dặm đều bị đánh tan.
Đồng thời kiếm ý vô tận của Lữ Thiếu Khanh cũng ngay lập tức bị trấn áp, xóa bỏ.
Một lực lượng cường đại rơi xuống trên người Lữ Thiếu Khanh.
Phụt một tiếng, hắn há to miệng phun ra máu tươi.
"Uỳnh!"
Trên đỉnh núi đất bằng lại một lần nữa chấn động, thân thể Lữ Thiếu Khanh giống như bị một bàn tay đè trên mặt đất, tạo thành một cái hố sâu.
Lữ Thiếu Khanh nằm ở trong hố sâu, không biết sống chết...
Tiêu Y đứng ở xa xa thấy cảnh này, sắc mặt trắng bệch, hét lên: "Nhị sư huynh!"
Trên mặt Tương Tư Tiên và Tả Điệp thì lộ ra biểu cảm theo lý nên như thế.
Đó là một cảnh tượng bình thường. Nguyên Anh, cho dù là Nguyên Anh lợi hại hơn nữa cũng không thể đánh thắng Hóa Thần.
Nếu không, còn gọi Hóa Thần làm cái gì chứ?
Chẳng qua, Tương Tư Tiên lại có vài phần lo lăng.
Gia gia ra tay như vậy có nặng không?
Tương Quỳ nhìn Lữ Thiếu Khanh bị đập trên mặt đất, sắc mặt âm u cũng dễ nhìn hơn một chút.
Phẫn nộ và sát ý trong lòng dần dần rút lui.
Ông ta hừ một tiếng: "Tiểu tử, đứng lên, một chưởng này của ta vẫn chưa đánh chết ngươi đâu."
Mặc dù ông ta hận người Thánh Địa thấu xương, nhưng xét thấy tính đặc biệt của Lữ Thiếu Khanh, ông ta cũng không hạ tử thủ.
Dạy dỗ Lữ Thiếu Khanh, ngoại trừ muốn trút lửa giận trong lòng, thì chính là muốn thử xem năng lực của Lữ Thiếu Khanh.
Đương nhiên, cũng để Lữ Thiếu Khanh biết thực lực của ông ta, để bảo đảm kế tiếp có thể chiếm được thế chủ động.
Lữ Thiếu Khanh nằm bất động trên mặt đất, không có chút tiếng động nào.
Tương Quỳ nhíu mày, lại quát một tiếng: "Tiểu tử, đừng giả chết, đứng lên!"
Vẫn không có động tĩnh.
Không thể nào?
Tương Quỳ nhịn không được âm thầm nói thầm, chẳng lẽ là do sức của mình quá lớn, đánh hắn đến gần chết, giờ đã bị ngất đi rồi sao?
Lần này khác với lần trước, lần trước ông ta có thu tay lại.
Lần này Tương Quỳ là không có thu tay lại, sức lực rất lớn.
Xa xa, Tiêu Y càng thêm lo lắng, Nhị sư huynh sẽ không xảy ra chuyện chứ?
Tả Điệp thấp giọng nói: "Hắn sẽ không bị đánh chết chứ?"
Hóa Thần đối phó Nguyên Anh, không cẩn thận, lỡ tay đánh chết tuyệt không kỳ quái.
Tựa như người đánh một con ruồi, một bàn tay hạ xuống, không thể dễ dàng khống chế lực được.
Chủ yếu nhất là ở trước mặt Hóa Thần Nguyên Anh có vẻ rất yếu ớt.
Tương Tư Tiên cũng cau mày, trong lòng thậm chí nhịn không được trách cứ Tương Quỳ.
Gia gia, gia gia, sao người lại đột nhiên ra tay?
Không phải đã nói mọi người nói chuyện tử tế với nhau sao?
Thì ra cái gọi là nói chuyện tử tế của người chính là ra tay trừng trị hắn sao?
Tương Tư Tiên đã vô lực chửi bới.
Tướng Quỳ đức cao vọng trọng, dốc hết tâm huyết vì Nhân tộc, từ ngàn năm nay đều dựa vào nỗ lực của ông ta mới giúp cho tổ chức Thí Thần có quy mô hôm nay, ông ta chính là người được tôn trọng nhất bên trong tổ chức Thí Thần.
Nhưng mà đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, Tương Quỳ giống như thay đổi thành một người khác.
Gia gia, hiện tại người làm người ta bị thương, kế tiếp người muốn làm như thế nào?
Tương Tư Tiên cũng cho răng Lữ Thiếu Khanh đã bị Tương Quỳ đánh ngã.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiêu Y, Tương Tư Tiên không nhịn được an ủi: "Tiêu muội muội, không cần lo lắng, gia gia sẽ không hạ tử thủ."
Bị thương nhất định là bị thương, nhưng sẽ không đánh chết người. Chương 1252: Điêu trùng tiểu kỹ
Tả Điệp cũng nói: "Lần này coi như chịu chút dạy dỗ đi."
"Vẫn phải giữ đây đủ tôn kính đối với Đại trưởng lão."
Tiêu Y hừ một tiếng: "Nhị sư huynh khẳng định không có việc gì."
Tuy rằng lo lắng, nhưng Tiêu Y vẫn duy trì lòng tin đối với Lữ Thiếu Khanh.
Tả Điệp không phục, nàng ta lắc đầu: "Nhị sư huynh của ngươi cũng không phải Hóa Thần, làm sao ngăn cản được Đại trưởng lão?"
Thật sự là, tên gia hỏa kia có cái gì tốt, vậy mà lại làm cho tiểu nha đầu này có lòng tin đối với hắn như thế.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, Tương Quỳ nhịn không được, tiến lên hai bước, đi tới trước hố sâu, quát Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, ngươi không chết chứ?"
Giây tiếp theo!
Một đợt dao động truyền ra từ trong hố sâu, Tương Quỳ kinh hãi, thân thể theo bản năng muốn lui về phía sau.
Lữ Thiếu Khanh lại hét lớn một tiếng: "Ngươi đừng nhúc nhích, ngươi mà động thì chính là tôn tử của ta."
Mẹ kiếp!
Tướng Quỳ giận dữ, chết cũng không thể động.
Tương Quỳ chuẩn bị sẵn sàng, nhưng công kích trong tưởng tượng không có tới, mà là một đợt uy áp truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Trên bầu trời xuất hiện một quả cầu lửa cực lớn, tựa như mặt trời, âm ầm rơi xuống.
Tiêu Y nhướng mày cười: "Xem kìa, ta đã nói Nhị sư huynh sẽ không thua nhanh như vậy mà."
Tương Tư Tiên và Tả Điệp cũng chấn động.
"Đây, đây là cái gì?"
Quả cầu lửa cực lớn tản mát ra uy áp làm cho hai Nguyên Anh các nàng cảm nhận được áp lực lớn lao.
Các nàng thậm chí không có lòng †in có thể ngăn cản được một chiêu này.
Tương Quỳ ngẩng đầu nhìn quả cầu lửa to lớn, trên mặt ông ta không có vẻ ngưng trọng, ngược lại có oán khí nồng đậm: "Các ngươi ở bên ngoài, các loại công pháp cái gì cần có đều có, các ngươi có biết sự gian khổ của những người như chúng ta không?" Hả?
Cảm giác oán phụ nồng đậm này là có ý gì?
Chẳng lẽ Thánh Địa có người bội tình bạc nghĩa với ông ta sao?
Không phải là sư phụ của cô nàng kia chứ? Nhưng nhìn cũng không giống hải nữ (1) mà nhỉ?
(1) Haenyo (hay Hải nữ), là những người nữ thợ lặn ở đảo .Jeju, 1 tỉnh của Hàn Quốc. Haenyo tiêu biểu cho chế độ mẫu hệ ở đây.
Lữ Thiếu Khanh thoáng cái suy nghĩ rất nhiều.
Nhưng mà hắn cũng không có nhàn rỗi, tuy không thấy thân thể của hắn có động tác gì, thậm chí không có tản mát ra chút dao động nào, nhưng người cũng đã biến mất khỏi hố sâu. Đại Xích Độn Thuật!
Tương Quỳ bên này vẫn đang nhìn quả cầu lửa rơi xuống từ trên bầu trời, oán hận ngút trời.
Oán khí nồng đậm khiến Tương Quỳ vô cùng phẫn nộ, hét lớn một tiếng, ra tay với hỏa cầu khổng lồ trên bầu trời.
Linh lực từ trong cơ thể ông ta mãnh liệt tuôn ra, tựa như một thanh lợi kiếm phóng lên trời, lại giống như một con Tiềm Long trong vực sâu, rít gào bay lên không trung, mạnh mẽ va chạm với quả cầu lửa khổng lồ.
"Uỳnh!"
Cảm giác không đúng làm cho Tương Quỳ hơi ngẩn ra, nhìn quả cầu lửa cuồn cuộn lao xuống, khói đặc bao phủ xung quanh, Tương Quỳ dường như hiểu được.
Ông ta cười lạnh một tiếng: "Chỉ có vẻ ngoài thôi sao, điêu trùng tiểu kỹ."
"Ngươi cho rằng như vậy là có thể đối phó được với ta sao?"
"Muốn đánh lén? Ngây thơi"
Tương Quỳ sống hơn một ngàn năm, là một lão hồ ly giảo hoạt.
Chiêu thức sấm to mưa nhỏ này của Lữ Thiếu Khanh ông ta liếc mắt một cái liền nhìn thấu.
Ông ta ha hả cười một tiếng, vung tay lên, gió giống như tinh linh bị triệu hoán mà đến, vui vẻ thổi xung quanh ông †a, khói trắng nông đậm cũng nhao nhao tản ra bốn phía dưới cơn gió này, rất nhanh đã khôi phục sự trong sạch.
Tương Tư Tiên và Tả Điệp xa xa cũng lắc đầu.
Tả Điệp thậm chí cười rộ lên, cười Lữ Thiếu Khanh không biết tự lượng sức mình: "Đại trưởng lão là ai chứ?"
Tốt xấu gì cũng là Hóa Thần, một Nguyên Anh mà muốn đánh lén Hóa Thần, nói đùa cái gì vậy?
Tương Tư Tiên thản nhiên nói: "Sương mù tan rồi."
Sương mù tản đi, càng không có cơ hội đánh lén.
Đối mặt với Hóa Thần, tất cả những gì Nguyên Anh làm đều phí công.
Khi sương mù dần tiêu tán, Tương Quỳ ha hả cười: "Tiểu tử, ngươi không có cơ hội đâu."
Nhưng mà ông ta vừa dứt lời, Lữ Thiếu Khanh đã xuất hiện trước mặt ông 1a.
Một quyên mạnh mẽ đập xuống, chính giữa trên mặt Tương Quỳ.
"Uỳnh!" Âm thanh thanh thúy, giống như một quyền này cũng đập vào trên mặt Tương Tư Tiên và Tả Điệp, làm cho hai người dại ra...
Phịch một tiếng, Tương Quỳ bị đánh từ sau lưng lui lại mấy bước rồi dừng lại. Ông ta sờ mặt mình khó có thể tin được.
Gương mặt già này của mình hơn một ngàn năm nay có bao giờ bị nện đến nhão nhoẹt thế này chứ?
Lực độ rất lớn, không phải đau lắm.
Nhưng đau lòng.
Mặt mo này của mình không còn chỗ nào để đứng nữa rồi.
Ông ta khó có thể tin được nhìn sang Lữ Thiếu Khanh đang đứng trước mặt ông ta.
Lữ Thiếu Khanh lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mặt ông ta, sao có thể làm được như vậy?
Phàm là Lữ Thiếu Khanh để lộ ra chút khí tức, chắc chắn ông ta sẽ phát hiện ra.
Nhưng ông ta bị quả hỏa cầu trên bầu trời hấp dân sự chú ý, đồng thời bị oán hận trong lòng dân dắt, từ đó không để ý đến Lữ Thiếu Khanh.
Đến lúc này, ông ta mới hiểu ra, hỏa cầu lớn chẳng qua chỉ là thứ ngụy trang, sát chiêu thực sự của Lữ Thiếu Khanh là một quyền này.
Một quyền lực sát thương không lớn, nhưng tính sỉ nhục thì đủ lớn.
Tương Quỳ phẫn nộ gào thét: "Ngươi, tiểu tử, ta muốn giết ngươi."
Thế giới này cứ như vậy hủy diệt được rồi.
Hóa Thần bị một Nguyên Anh kỳ đánh một quyền, truyền ra ngoài, mình còn không biết xấu hổ lăn lộn trong hội Hóa Thần được nữa sao?
Hai mắt Tương Quỳ sáng lên hung quang, như muốn chém Lữ Thiếu Khanh trước mặt thành muôn mảnh, nghiền xương thành tro.
Tương Quỳ phân nộ vô cùng tức giận, khí tức theo nộ khí không ngừng dâng lên, khí tức cường đại khuấy động phong vân trên trời.
Uy áp nồng đậm phát ra, đại địa đang run rẩy, tựa như ma vương giáng lâm, sắp hủy diệt thế giới.
"Hỏng bét!"
Tương Ti Tiên kinh hãi: "Gia gia tức giận, Mộc công tử gặp nguy hiểm rồi."
Lữ Thiếu Khanh lại không chút hoang mang, hắn hét lớn một tiếng: "Chậm đã, ta không phải người của Thánh địa." Chương 1253: Đánh Hóa Thần một quyền
"Cái gì?"
Câu nói kia khiến khí thế của Tương Quỳ trì trệ, như quả bóng bị đâm thủng, xì hơi.
Nhưng rất nhanh, nộ khí của Tương Quỳ lại một lần nữa dâng lên: "Ngươi không phải đệ tử Thánh địa? Ngươi cho rằng ta dễ bị lừa sao?"
Không phải đệ tử Thánh địa bồi dưỡng sao có thể làm được như vậy?
Có thể đánh ông ta một quyền?
Nói đùa, những đệ tử thế gia bình thường kia căn bản không có năng lực như vậy.
"Nói láo không ngớt, dám lừa gạt ta, †a thấy ngươi đang tìm cái chết đấy." "Ngươi cho rằng Hóa Thần rất dễ mạo phạm đúng không?"
Tương Quỳ lại cài lên cho Lữ Thiếu Khanh tội danh, chờ sau đó đánh chết cũng có thể giải thích được.
"Ta thề." Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời: "Ta tuyệt đối không phải đệ tử Thánh địa."
Đồng thời len lén lắc lắc tay, lực độ này, đau thật.
Hóa Thần cứng như vậy sao?
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh lại dám lấy đạo tâm thề để chứng minh mình không phải đệ tử Thánh địa.
Tương Quỳ một lần nữa nhụt chí, khó có thể tin.
"Không, không thể nào, ngươi không phải đệ tử Thánh địa, ngươi là ai2"
"Gia tộc ẩn thế?" "Nhưng, người gia tộc ẩn thế cũng đáng chết, người Thánh tộc đều đáng chết!"
Tương Quỳ đằng đằng sát khí, dù sao cũng muốn tìm một cái cớ để giết chết Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh lại nói: "Ta không phải người của gia tộc ẩn thế, cũng không phải người của Thiều Thừa, được rồi chứ?"
"Được rồi, được rồi, bao nhiêu tuổi rồi? Còn tức giận như vậy, đừng để bản thân tức giận rồi gây ra sai lầm."
Lữ Thiếu Khanh làm như không có chuyện gì, khoát khoát tay với Tương Quỳ: "Mọi người ngồi xuống, tâm bình khí hòa bình tĩnh nói chuyện nào."
"Đừng hơi một tí là xuất thủ đánh người, bộ dạng này trông bất lịch sự lắm" Tương Quỳ thần sắc bất thiện, ánh mắt vẫn hung ác: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Không phải đệ tử Thánh địa, cũng không phải gia tộc ẩn thế, còn có thế lực nào có thể bồi dưỡng ra được dạng người như Lữ Thiếu Khanh?
Hơn nữa còn không chỉ một, Kế Ngôn không nói, ngay cả Tiêu Y cũng là một thiên tài.
Thế lực có thể dạy bảo ra loại đệ tử này tuyệt đối không phải thế lực nhỏ.
"Ngươi đừng hỏi, ta cũng sẽ không nói, dù sao ngươi cũng chỉ cần biết ta là một người kính già yêu trẻ, tôn trọng lễ phép là được rồi." Lữ Thiếu Khanh cũng sẽ không tùy tiện để lộ lai lịch của mình, hắn nói: "Bàn chính sự đi, đừng làm rộn nữa."
Trong lòng Tương Quỳ cực hận, ai làm rộn với ngươi chứ? Ta muốn đánh chết ngươi.
Lời tuy như thế, nhưng Tương Quỳ cũng không thể không sợ hãi thán phục sự đáng sợ của Lữ Thiếu Khanh.
Cảnh giới Nguyên Anh kỳ mà có thể cho Hóa Thần như ông ta một quyền, truyền ra ngoài đủ để khinh thường quần hùng rồi.
"Ngươi đang dạy ta làm việc?" Tương Quỳ khó chịu: "Làm thế nào là ta quyết định."
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, đã đến lúc này rồi còn không đồng ý chịu thua sao?
"Ngươi nói, ngươi muốn làm thế nào?"
"Đừng đùa nữa."
Một câu nói đã hoàn toàn khơi dậy lửa giận trong lòng Tương Quỳ.
Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, năng lực tự kiềm chế của ông ta trở nên rất tồi tệ, lửa giận trong lòng rất dễ dàng xuất hiện.
Lúc này, ba người Tương T¡ Tiên, Tiêu Y, Tả Điệp xông đến.
"Gia gial"
Trên mặt hai người Tương Ti Tiên và Tả Điệp kinh ngạc, ánh mắt dừng lại trên mặt Tương Quỳ.
Hóa Thần bị Nguyên Anh đánh một quyền, tin tức này bùng nổ cỡ nào.
Hai người bọn hắn coi như đã được chứng kiến một kỳ tích.
Nếu chuyện này truyền khắp tổ chức chắc chắn sẽ gây nên một trận động đất.
Sắc mặt Tương Quỳ không kìm được hiện lên vẻ lúng túng.
Quá mất mặt. Thua thiệt này là Tương T¡ Tiên ở bên cạnh nhìn thấy, nếu là những người khác nhìn thấy, Tương Quỳ không thể không giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích.
Sự tình hôm nay ai dám nhìn thấy, ông ta liền giết chết kẻ đó.
Tiêu Y xông lại, hận không thể cúi đầu bái liên tục: "Nhị sư huynh, huynh quá lợi hại, thế mà..."
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, kéo nàng tới gần chặn lời trong miệng nàng lại.
Mặc dù là đánh Tương Quỳ một quyền, nhưng loại chuyện này cũng không thể vui vẻ nhắc tới trước mặt Tương Quỳ.
Tiêu Y dám nhắc tới, Tương Quỳ khẳng định sẽ phát điên, cuối cùng còn phải do Lữ Thiếu Khanh gánh chịu. Lữ Thiếu Khanh quát: 'Làm gì? Nôn nôn nóng nóng, không được thất lễ trước mặt tiền bối."
"Được rồi, chúng ta đi đâu ngồi xuống bình tĩnh nói chút chuyện chính sự đây?" Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nói với Tương Quỳ.
"Hừ!" Tương Quỳ khó chịu.
Tương T¡ Tiên ước còn không được: "Gia gia, có gì từ từ nói chuyện, tránh huyên náo quá lại khó coi."
Người thử nhìn xem, người và hắn đối chọi, cuối cùng là ai mất mặt?
Tương Quỳ cũng rất phiền muộn, sao lại không thể làm gì tên tiểu khốn kiếp này nhỉ?
Lần này vốn định dùng thực lực tuyệt đối giáo huấn Lữ Thiếu Khanh một trận, đồng thời đoạt lại chủ động. Kết quả xem ra, là ông ta mất mặt nhiều thêm một chút, chủ động gì đó cũng chẳng có.
Nhãn châu của ông ta xoay động, như một lão hồ ly, lộ ra ánh mắt giảo hoạt.
"Ngươi muốn tiến vào Thế giới Huyền Thổ?"
Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, lại lắc đầu: "Không!"
Tương Quỳ sững sờ, cái kịch bản này không đúng.
Ngươi hẳn phải rất kích động, sau đó nghe theo chỉ huy của ta mới đúng.
Nhưng Tương Quỳ rất nhanh liền kịp phản ứng: "Ngươi không muốn sao? Vậy ngươi đi đi."
Tiểu tử, muốn chơi lạt mềm buộc chặt với ta à? Ngươi còn non lắm.
Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai, nói với Tương Ti Tiên: "T¡ Tiên tỷ tỷ, ngươi có thể đưa ta rời khỏi đây rồi chứ?"
"Ta muốn về nhà, nơi này dù sao cũng không có việc gì của ta nữa..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận