Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1983

Chương 1983Chương 1983
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khi chiến đấu với Hắc Thước, Kế Ngôn đã bị thương, dù đánh với Mặc Họa hay Toàn Diệu cũng đầu chịu áp lực, chớ đừng nói là cả hai thú. Về phần Liễu Xích, Hung Trừ đếu bị thương cả, càng không thể trông cậy vào bọn họ. Kế Ngôn cũng không tranh luận mà chỉ vào Mặc Họa lần nữa nhấn mạnh: “Hắn ta là của ta.”
“Cuồng vọng!”
Chó săn Toàn Diệu gầm thét lên: “Muốn chết!” “Cả hai ngươi cùng tiến lên đi."
“Chó ngốc, ngươi thật càn rỡ, chó của Yêu giới đều cuồng vọng như ngươi cả sao?” Hung Trừ sau lưn gkhoong nô không vui.
Hắn ta bĩu môi nói với Liễu Xích: “Ai cuồng vọng? Hắn không tự biết lấy mình sao?” Lúc này Doanh Kỳ mới tranh thủ xen mồm vào được: “Liễu trưởng lão, bọn họ là ai?”
Kế Ngôn cao cao lạnh lùng, Lữ Thiếu Khanh tưng tửng, xem ra hai người này chính là hai từ trái nghĩa.
Dù là Liễu Xích hay Hung Trừ có vẻ cũng rất nghe lời hai người kia.
“Bọn họ là nhân loại, một đôi sư huynh đệ.”
“Tiểu tử áo màu lam kia là chủ nhân của Hồng Khanh.” Doanh Kỳ trợn trừng hai mắt, khuôn mặt thường ngày vân lạnh lùng cao ngạo lúc này tràn đầy kinh ngạc.
Nhân loại?
Chủ nhân của xú tiểu tử Hồng Khanh ư? “Sao nhân loại lại xuất hiện ở đây?” Doanh Kỳ nhìn chằm chằm Liễu Xích: “Còn nữa, Xương Thần là ai?”
Liễu Xích khẽ thở dài một cái: “Việc này có liên quan đến tồn vong của Yêu tộc.”
Hắn ta nói lại đại khái mọi chuyện một lần.
Doanh Kỳ nghe được mà trợn trừng hai mắt, xưa nay vẫn luôn cao ngạo lạnh lùng, lần này nàng ta lại lân nữa thất thố, bờ môi run run hỏi: “Đại... Đại Thừa kỳ?”
Quái vật Đại Thừa kỳ xuất hiện, Yêu giới còn chơi cái rắm ấy.
Tất cả Yêu thú của Yêu giới cùng thăng thiên cả đi thôi. Doanh Kỳ dừng một chút, trong lòng bất an hỏi Liễu Xích: “Bọn họ... .có thể đối phó với Xương Thần sao?” Liễu Xích lắc đầu uể oải trả lời: “Không có.”
Hung Trừ tức giận: “Có cái biện pháp rắm thối ấy. Một khi Xương Thần xuất thế, có ai có thể đối phó được với hắn ta?”
“Dù là tiền bối cũng không thể." Dù là pháp khí cấp tám, dù là Bạch Thước cũng không đối phó được Xương Thần Đại Thừa kỳ.
Doanh Kỳ không biết nên nói gì cho phải. “Bọn họ, hiện tại....”
Liễu Xích thở dài nói: “Hiện tại việc đầu tiên phải ngăn cản chiến tranh giữa hai tộc phi cầm và tẩu thú, Xương Thần dẫn thú của hai tộc đến đây, để cho hai bên chém giết chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.”
“Ngăn cản bọn họ, thống nhất Yêu tộc, tập hợp sức mạnh của Yêu tộc xem có thể trấn áp Xương Thần lần nữa hay không.”
Doanh Kỳ gật đầu, nghiến răng căm hận nói: “Nếu biết Mặc Họa chính là Xương Thần, dù có đồng quy vu tận cũng phải giết chết hắn ta.” Mấy thú bọn họ ở đây là những tồn tại mạnh nhất Yêu tộc rồi, bảo vệ Yêu tộc là trách nhiệm của bọn họ. Bọn họ không muốn nhìn thấy Yêu tộc diệt vong.
Liễu Xích nhìn Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn lo lắng nói: “Hiện giờ chỉ có thể dựa vào hai người bọn họ.” Doanh Kỳ kinh ngạc hỏi lại: “Bọn họ có thể đánh bại Mặc Họa và Toàn Diệu sao?” Nhân tộc trâu bò vậy sao? Hung Trừ hừ một tiếng, hắn ta không ký thác toàn bộ hy vọng vào hai sư huynh đệ Lữ Thiếu Khanh: “Không được, chờ hai tên tiểu tử kia liều mạng với bọn chúng đến mức lưỡng bại câu thương, chúng ta lại ra tay.”
Đây là biện pháp khi không có biện pháp nào khác.
Sức chiến đấu của Liễu Xích và Hung Trừ không được đến một nửa, chỉ có thể ấm ức ở bên cạnh mà quan sát, chờ tìm được thời cơ sẽ ra tay. Nhất thời Doanh Kỳ không biết nên nói gì cho phải. Không ngờ vận mệnh của Yêu tộc lại đặt vào hai nhân tộc. Ngẫm lại thôi cũng đủ châm chọc.
Yêu tộc không có ai sao? Nghĩ tới đây, Doanh Kỳ không nhịn được mà nhìn sang Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn. Song khi hai người Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh lộ ra khí tức của mình. Ánh mắt của Doanh Kỳ lập tức tối đi, trong lòng không còn ôm hy vọng gì nữa. Luyện Hư trung kỳ, cảnh giới tầng sáu.
Luyện Hư trung kỳ, cảnh giới tầng bảy.
Đánh cái rắm ấy.
Dù là Mặc Họa hay Toàn Diệu cũng đầu là hậu kỳ cảnh giới tầng chín.
Doanh Kỳ tuyệt vọng.
Khi Doanh Kỳ tuyệt vọng, Kế Ngôn lại ra tay. Kế Ngôn không nói nhảm, lóe lên một cái đã xuất hiện trước mặt Mặc Họa.
Vô Khâu Kiếm lóe hàn quang, hung hăng nện mạnh xuống Mặc Họa.
“Thật can đảm!”
Chó săn Toàn Diệu thấy thế thì hét lớn: “Đối thủ của ngươi là tai”
“Hừ!”
Kế Ngôn hừ lạnh, kiếm quang tăng vọt, như tinh hà óng ánh trút xuống.
Thình lình bao phủ cả Toàn Diệu và Mặc Họa.
Ánh mắt Mặc Họa lóe lên tức giận.
Sâu kiến mà cũng dám ra tay với mình à?
Nhưng thấy Toàn Diệu ra tay, hắn ta không lập tức ra tay mà lạnh lùng nhìn.
Một sâu kiến Luyện Hư kỳ thôi, không đáng nhắc tới. Toàn Diệu rít lên một tiếng, sóng năng lượng vô hình lan ra, hung hăng phóng tới Kế Ngôn.
Nhưng mài Một kiếm này của Kế Ngôn như một gậy đập mạnh xuống mặt nước.
Đòn tấn công của Toàn Diệu như mặt nước bị xé ra, thế đi của kiếm quang không giảm, tiếp tục lao về phía hai thú. “Đáng chết!”
Phụt!
Trên thân Toàn Diệu lại bắn ra vô số hoa máu.
Ngay cả Mặc Họa cũng biến säc.
Kiếm ý sắc bén vượt xa tưởng tượng của hắn ta. Hắn ta vung tay lên, tay phải như một cái cánh cuốn lên vô số gió lốc, vô số cương phong hội tụ va vào kiếm của Kế Ngôn.
Phụt!
Vẫn là rút đao chém nước như trước, kiếm ý sắc bén xeẹt qua, để lại một vết thương rất nhỏ trên mặt Mặc Họa.
Vết thương không lớn, nhưng tính nhục nhã cực mạnh.
Hai mắt Mặc Họa lập tức đỏ lên.
Có khác gì vung bàn tay vả thẳng vào mặt đâu?
Không phải làm phân thân thì không có tôn nghiêm.
“Ta phải chém ngươi thành muôn mảnh!” Mặc Họa gào thét.
Sương mù màu đen xuất hiện, bao phủ lấy hắn ta tựa như Ma Vương hiện thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận