Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 181 - Quạt xếp của Hạ Ngữ



Chương 181: Quạt xếp của Hạ NgữNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNgô Thiên Tung đắc ý ngạo nghễ nói: “Không sai, ta nói, Quy Nguyên Các chúng ta không tham gia cái gọi là đại hội luận võ của các ngươi.”“Cười chết người, đại hội luận võ mà đám đệ tử các ngươi tổ chức ra có gì đặc biệt?”“Còn không phải mất mặt xấu hổ sao?”Sau đó Ngô Thiên Tung lại la hét với mọi người xung quanh: “Đi đi, không cần tốn thời gian ở đây, chúng ta cần làm gì thì làm đó đi.”“Đừng để nỗi sỉ nhục của Lăng Tiêu Phái nắm mũi dẫn đi.”Nói xong, Ngô Thiên Tung mang người rời đi.Trước khi rời đi, gã ta còn quay đầu lại đắc ý nhìn Lữ Thiếu Khanh. Tiểu tử, ngươi có cách nào sao?Nhưng Ngô Thiên Tung rất kinh ngạc khi thấy sắc mặt Lữ Thiếu Khanh không có gì là bối rối mà vẫn giữ vẻ tươi cười.Hắn choáng váng rồi sao?Đến lúc này rồi hắn còn có thủ đoạn gì nữa?Nhìn đám người chuẩn bị giải tán bên dưới, Lữ Thiếu Khanh nhàn nhạt hỏi một câu: “Các ngươi không muốn biết phần thưởng của đại hội luận võ lần này là gì sao?”“Có phần thưởng gì?”Có người tò mò hỏi.Vịt chết còn mạnh miệng, không chịu từ bỏ sao?Ngô Thiên Tung thầm cười lạnh, cũng lớn tiếng hô lên: “Ngươi nói đi, cho chúng ta xem các ngươi có phần thưởng mê người gì?”Ngô Thiên Tung cố ý nhấn rất mạnh hai tiếng “mê người”.Khiến cho đám người lại cười hống lên.Tất cả mọi người đều cảm thấy đệ tử Lăng Tiêu Phái như Lữ Thiếu Khanh không thể bỏ ra được phần thưởng quý giá gì.Nhao nhao cười lớn, không chút kiêng kị.Lữ Thiếu Khanh không tức giận, mà không chút hoang mang lấy ra một cái quạt xếp.Giơ lên cao trước mặt mọi người: “Đây là một món pháp khí nhất phẩm, công hiệu ngoại trừ cứng một chút thì không còn gì khác.”“Ha ha.”Hắn vừa dứt lời, Ngô Thiên Tung là người đầu tiên cười lên ha hả.“Pháp khí nhất phẩm? Ngươi lấy ra mà không ngại à?”Người bên dưới đều lắc đầu.Pháp khí nhất phẩm, phẩm giai thấp nhất, mà lại không có tác dụng gì khác, tặng người ta cũng không cần.Thế mà còn không biết xấu hổ lấy ra làm phần thưởng.Lăng Tiêu Phái là phái nghèo nhất trong ba phái lớn của Tề Châu quả nhiên là thật.“Cười hết chưa” Lữ Thiếu Khanh chờ đám người cười xong mới thản nhiên nói: “Ta còn chưa nói hết, các ngươi cười cái cọng lông.”“Quạt xếp này Hạ Ngữ cô nương đã từng dùng, trên đó còn có chữ ký của chính Hạ Ngữ sư tỷ.”Hắn dứt lời, bèn mở quạt ra, trên đó có hai chữ Hạ Ngữ, thần vận siêu dật tuyệt mỹ như chính nàng vậy.Tiêu Y, Biện Nhu Nhu, Phương Hiểu đều nhìn sang Hạ Ngữ.Hạ Ngữ đỏ mặt, thẹn thùng giải thích: “Không phải quạt của ta.”“Ta chỉ viết tên trên đó mà thôi.”Những người khác đâu có biết lai lịch của cây quạt, điều này không hể trở ngại bọn họ thất kinh.Quạt xếp mà đệ nhất mỹ nhân Tề Châu đặt bút viết lên sao?Một đám công tử văn nhã lập tức đỏ mắt, như ác lang thấy được con cừu non.Có người xúc động xông lên muốn cướp lấy quạt xếp trong tay Lữ Thiếu Khanh, chiếm làm của mình.Lữ Thiếu Khanh cho mọi người nhìn một lát sau đó thu lại.Hắn nhàn nhạt hỏi: “Thế này đã đủ chưa?”“Đủ rồi đủ rồi, tuyệt đối đủ.”“Quạt xếp chính tay Hạ Ngữ cô nương viết tên, dù có cầm pháp khí Ngũ phẩm ra ta cũng không đổi.“Phi, ngươi không ngại nhận mình là người theo đuổi Hạ Ngữ cô nương à? Trong lòng ngươi quạt của nàng chỉ đáng giá pháp khí Ngũ phẩm thôi sao?”“Đúng đấy, ít nhất cũng phải là pháp khí bát phẩm.”“Mẹ nó chứ, với ta đây là pháp khí thập phẩm. Lần này không ai có thể tranh với ta. Nó là của ta!”“Nằm mơ đi, cút sang một bên, quạt xếp của Hạ Ngữ cô nương là của ta!”Phía dưới là một đám heo nam có dấu hiệu bạo động.Lữ Thiếu Khanh không thể không cảm thán sức hấp dẫn của Hạ Ngữ.May mắn họ vẫn không biết quan hệ giữa ta và Hạ Ngữ, phi, ta và nàng không có bất kỳ quan hệ gì. Loại ý niệm này cũng không thể có, lui đi, lui đi.Nếu là quần áo trong của Hạ Ngữ sư tỷ, đoán chừng sẽ càng thêm nóng bỏng.Nhưng mà đáng tiếc, ta không dám mở miệng.Người phía dưới gầm rú hỏi: "Đi đâu báo danh?""Nhanh lên, đừng thừa nước đục thả câu."Bọn họ chỉ hận không thể lập tức báo danh, lập tức bắt đầu đánh.Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng với thái độ này, hắn nói: "Không vội, ta còn chưa nói hết."Ngô Thiên Tung không đợi Lữ Thiếu Khanh nói xong, hắn ta đã khó chịu cắt đứt lời Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi nói là quạt xếp Hạ Ngữ dùng qua, có đúng không? Ta đang nghĩ không biết là ngươi đã tìm đồ giả đó ở đâu."Trên mặt Ngô Thiên Tung không che giấu được sự đắc ý trong lòng, ánh mắt tràn ngập khiêu khích, đắc ý nhìn Lữ Thiếu Khanh.Dù sao hắn ta chính là tới nơi này quấy rối, Lăng Tiêu Phái muốn làm việc, Quy Nguyên Các liền muốn phá hư.Nghe Ngô Thiên Tung nói như vậy, đám trư ca phía dưới cũng hơi tỉnh táo lại."Đúng vậy, cái này không có cách nào chứng minh.""Quạt xếp của Hạ Ngữ cô nương, không nên rơi vào trong tay hắn mới đúng?""Giả, khẳng định là giả."Đậu má, đám cháu Quy Nguyên Các các ngươi, ta không nổi giận, thật sự tưởng ta dễ bắt nạt sao?Lữ Thiếu Khanh giận dữ, chuẩn bị mở miệng phun chết tên Ngô Thiên Tung này.Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác được bên người một thân ảnh chợt lóe.Quay đầu nhìn lại, hắn cả kinh, Hạ Ngữ vậy mà lại nhảy lên.Mẹ nó, Lữ Thiếu Khanh khẩn trương, cô nãi nãi, ngươi muốn làm gì?Hôm nay không cần ngươi lên sân khấu an bài, ngươi tới xem náo nhiệt làm cái gì?Lữ Thiếu Khanh cũng không muốn Hạ Ngữ xuất hiện ở đây, đây không phải là bày tỏ cho người khác biết mình và Hạ Ngữ có quan hệ sao?Lúc Lữ Thiếu Khanh đang muốn đuổi Hạ Ngữ xuống, Hạ Ngữ đã chủ động tháo xuống ngụy trang, lộ ra bộ mặt thật.Mọi người phía dưới nhìn thấy Hạ Ngữ, đầu tiên là sửng sốt, sau đó sôi trào."Hạ Ngữ, là Hạ Ngữ!""Là đệ nhất mỹ nhân Hạ Ngữ!""Quả nhiên là Hạ Ngữ cô nương.""Thật tốt quá, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được Hạ Ngữ cô nương.""Hạ Ngữ cô nương, ta yêu nàng.""Mẹ nó, nơi này có con cóc ghẻ, mọi người đánh chết hắn đi!""Hạ Ngữ cô nương, là ta, chúng ta đã từng nói chuyện.""Mẹ nó, nơi này cũng có một tên, giết chết hắn!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận