Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2002

Chương 2002Chương 2002
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Quá phận?
Toàn Hương Hàn không nói hai lời, lập tức vung một bàn tay, như đánh một con ruồi. Thiều Thừa vội vàng ngăn cản, nhưng vẫn bị đánh cho phải liên tiếp lùi lại đằng sau, phụt mạnh một ngụm máu tươi.
“Sâu kiến!” Tâm lý của Toàn Hương Hàn càng thêm bình tĩnh, ánh mắt càng thêm khinh miệt, gia hỏa này là người bình thường.
“Sư tối” Tiểu Hồng nổi giận: “Cái thứ cầu vật rác rưởi gì đó, cùng cảnh giới ta nhắm mắt cũng có thể chặt đầu chó của nó xuống.”
“Ôn ào!”
Toàn Hương Hàn lần nữa lạnh lùng vung một bàn tay xuống, nàng ta quyết định phải nhục nhã bọn người bên dưới này một phen đầu ra đấy.
Mặc Trường Dạ thấy Tiểu Hồng bị đập bay thì cực kỳ vui mừng.
Ngu xuẩn. Ta cực thích loại ngu xuẩn này. Không biết lượng sức, tự tìm đường chết.
Graoooo
Lộ ra bản thể, một con hổ trắng lớn uy phong lẫm liệt đằng đẳng sát khí nhào về phía Toàn Hương Hàn.
Nhìn thấy Đại Bạch, ánh mắt Toàn Hương Hàn lóe lên một tia sát ý.
Huyết mạch đẳng cấp phản tổ, phải chết!
Tay phải nàng ta hơi uốn một cái, hung hăng chộp tới Đại Bạch. Đại Bạch cưỡi gió mà đến, gió quần quanh thân nó hóa thành lưỡi dao xé rách bầu trời xuyên thẳng tới Toàn Hương Hàn.
“Hừ!”
Toàn Hương Hàn đưa bàn tay lớn ra, huyền hóa ra tay chó, không hề lùi bước, mặc cho những đòn tấn công này rơi lên đó.
Ngoài mặt chỉ là điểm điểm gợn sóng không khiến nàng ta bị thương tổn mảy may. Ngược lại Đại bạch còn bị nàng ta siết trong tay. “Con hổ con nhỏ thôi mà cũng dám làm càn trước mặt ta?
Giọng Toàn Hương Hàn lạnh như băng, định bóp nát Đại Bạch muốn chấn nhiếp.
Khi đang hoành hành.
Bỗng nhiên, một cảm giác đáng sợ chạy dọc sống lưng nàng ta.
Nàng ta quay lại, chỉ thấy một cái bóng đen từ trên trời giáng xuống.
Một tiếng chim hót vang lên, khiến cho linh hồn Toàn Hương Hàn cũng run rẩy. Dường như trên bầu trời có con chim mạnh nhất lợi hại nhất nhìn chằm chằm vào con chó con bất lực là mình. Nhưng chẳng mấy chốc, Toàn Hương Hàn đã kịp phản ứng lại, tập trung nhìn thì thấy chỉ là một tiểu nha đầu.
“Cút đi!”
Toàn Hương Hàn vừa sợ vừa giận, đang định ra tay, nhưng bông nghe thấy có tiếng rít ở sau đầu.
Lần này, căn bản Toàn Hương Hàn không kịp phản ứng, nàng ta liền cảm thấy sau đầu mình như bị một thứ gì đó đập trúng thật mạnh. Gâu gâu!
Cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến cho Toàn Hương Hàn không duy trì được hình thái con người nữa, trong một chớp mắt đã biến về bản thể là một con chó đen lớn.
Con chó đen vẫn còn đang nhe răng kêu to, tứ chỉ run rấy, khóe miệng vẫn còn phun bọt mép.
Thấy cảnh tượng này, ai nấy đều trợn tròn hai mắt.
Hồ Tuyết và Hồ Yên không nhịn được mà ôm đầu, chuyện đã xảy ra hôm nay khiến cho hai thú bọn họ hoài nghi không biết có phải mình đang nằm mơ không.
Dù sao Toàn Hương Hàn cũng là Luyện Hư kỳ, mà còn là Luyện Hư kỳ của Khuyển tộc mấy năm nay tân tấn.
Dù sao đi nữa Luyện Hư kỳ cũng là Luyện Hư kỳ, không nghi ngờ gì là tồn tại cực kỳ cường đại.
Vậy mà hôm nay cứ hết lần này đến lần khác lại chịu thiệt thòi, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ Luyện Hư kỳ đã yếu đến mức không chịu nổi một đòn như thế sao? Hay là nói, Hóa Thần kỳ bên nhân loại quá mạnh, mạnh đến mức có thể xoay cổ tay đánh được với Luyện Hư kỳ. Bên kia Mặc Trường Dạ cũng trợn mắt há mồm.
Mặc Trường Dạ nhịn không được mà sờ lên sau gáy mình, trong lòng có vài phần thoải mái.
BỊ cục gạch kia đánh lén, ngay cả Luyện Hư kỳ cũng không chịu nổi thì mình chỉa là một Hóa Thần ky, bị đánh lén cũng không tính là mất mặt. "“A.”
Oẳng oẳng.
Bên này Toàn Hương Hàn không ngừng kêu thảm, khi thì sủa ăng ẳng, khi thì rống lên bằng tiếng người, nhìn thảm vô cùng.
Nàng ta cảm giác dường như linh hồn của mình bị đập bể rồi.
Sống hơn ngàn năm qua, vô số lần bị tổn thương, số lần suýt chết đến nơi cũng không ít.
Nhưng đây là lần đầu tiên nàng ta đau đến thế. Cảm giác như bị rút linh hồn ra, nện cho vỡ nát rồi lại nhét trở về.
Cảm giác đau đớn kịch liệt khiến cho nàng ta tự nghỉ ngờ không biết có phải mình đã chết rồi hay không. “Tranh thủ nó đang đau lấy mạng chó của nó đi!”
Tiểu Hồng hét lớn, đằng đằng sát khí xông lại.
Tiểu Hắc, Đại Bạch và Tiểu Bạch lại lần nữa xông lại.
Uy lực của Thần Kinh Chuyên vượt xa sức tưởng tượng của bọn chúng nên Tiểu Hồng lại hét lên: “Tiểu Bạch, lại nện cho nó mấy cái nữa, nện nát cái mạng chó của nó đi!” Nhưng!
Dù sao Toàn Hương Hàn cũng là Luyện Hư kỳ, dù đau đớn nhưng vân không mất đi sức chiến đấu.
Bốn con Tiểu vây công tới, Thần Kinh Chuyên sáng loáng trong tay Tiểu Bạch dọa cho nàng ta hất hồn, cả linh hồn cũng run rẩy.
“Cút... cút đi!”
Khí tức cường đại của Luyện Hư kỳ bộc phát, bốn con Tiểu đầu bay ngược lại.
“Một bầy kiến hôi. Ta muốn nghiền nát các ngươi hoàn toàn, rút linh hồn của các ngươi ra, cầm tù hàng tỷ vạn năm, khiến cho các ngươi phải hối hận vì hôm nay dám đối nghịch với ta”
Toàn Hương Hàn sát ý trùng thiên, khí tức oán hận tràn ngập ngàn dặm.
“Xong đời!” Hồ Yên lại càng tuyệt vọng: “Lần này... hoàn toàn xong đời rồi.”
Thái độ của Hồ Tuyết cũng k.hông khác là bao, cảm thấy lần này chết chắc rồi. Hoàn toàn chọc giận Toàn Hương Hàn, mấy thú bọn họ làm sao ngăn cản được?
Hồ Yên đã đang nghĩ biện pháp rồi: “Cũng không biết nàng ta có thể nể tình chúng ta là Hồ tộc mà thả cho chúng ta một con ngựa không?” “Thực sự không được, chỉ có thể nghĩ biện pháp chạy trốn, chúng ta tách ra trốn!”
Hồ Tuyết muốn khóc. Tách ra trốn, hắn ta còn có đường sống sao?
Luyện Hư kỳ thổi một hơi là có thể diệt được hắn ta. Quả nhiên, kẻ có thực lực thấp chỉ có thể làm mồi nhử Nha đầu kia có suy nghĩ này không phải là vừa nảy ra đâu, mà là tự nhiên đã vậy.
Mặc Trường Dã thì càng cười đắc ý hơn.
“Không biết tự lượng sức mình, tự tìm đường chết.” “Thực lực không đủ, lại nhất định phải trêu chọc vào tồn tại mạnh hơn mình, các ngươi không chết thì ai chết?”
“Chờ lát nữa tìm được cơ hội chúng ta cũng mau chóng rời đi!” “Ha ha, lần này hậu hoạn trong lòng ta có thể tiêu trừ rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận