Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2079

Chương 2079Chương 2079
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhị sư huynh đi vào Yêu giới trở nên càng ngày càng cầm thú.
Thái độ của cây ngô đồng rất ương bướng, tức giận nói: “Tiểu tử, ngươi hãy chết cái ý niệm này đi, đánh chết ta cũng sẽ không đi theo ngươi.”
Thần thụ cũng có tôn nghiêm của mình.
Làm sao có thể tuỳ tiện nhận chủ đi theo người khác? “Không sao.” Lữ Thiếu Khanh không quan trọng: “Không chịu thì không chịu vậy, ta đánh chết ngươi là được rồi.” Cây ngô đồng đối chọi gay gắt: “Ngươi thử xem? Trước khi chết ta sẽ tự tán bản thân mình, đến lúc đó cơ thể của ta sẽ trở thành cây khô bình thường, không có tác dụng gì.”
Thái độ kiên quyết, lập trường kiên định, thề sống chết không cúi đầu.
Cho dù là chết, cũng không có ý định đi theo Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: “Ai nói võ dụng? Cho dù ngươi có chết, cho dù bản nguyên của ngươi có tán đi, cũng hữu dụng.”
Cây ngô đồng ngạc nhiên, khi đó thân thể của ta không khác gì cây bình thường, còn có tác dụng gì?
Tiêu Y cũng tò mò hỏi: “Nhị sư huynh, còn làm được gì?” “Có thể đem đi nhóm lửa nấu cơm, có thể bào ra làm tấm ván giường để ngủ, thậm chí làm bồn cầu cũng được, tác dụng nhiều lắm.”
Cây ngô đồng tức giận đến toàn thân run rẩy, nhân loại đáng ghét.
Ta đường đường là cây ngô đồng, vậy mà định lấy thân thể của ta đi làm bồn cầu? Ngươi còn là người sao?
Cầm thú yêu tộc cũng không đáng ghét được như ngươi. Hắn ta nổi giận gầm lên một tiếng: “Đừng ép ta, bức ta ta sẽ tự bạo chết cho ngươi xem.”
“Ngươi thử một chút đi, nào, tự bạo ởi, ta thích nhất tự bạo binh.”
“Đấn lúc đó ta đem tro cốt của ngươi chôn dưới chân nhi tử ngươi, nói cho hắn biết, cha của hắn chết sớm, là thứ cặn bã nam, không có chút xíu trách nhiệm làm cha nào cả.”
“Nhi tử?”
Tiêu Y hiếu kì hỏi cây ngô. đồng: “Còn có một gốc mâu thụ sao?“
Ta cũng muốn!
Cây ngô đồng cắn răng, phẫn hận không thôi, rất muốn tự bạo ngay tại chỗ cho Lữ Thiếu Khanh xem: “Đây không phải là nhi tử của ta.”
Lữ Thiếu Khanh lập tức chỉ vào cây ngô đồng kêu to: “Cặn bã nam, cầm thú.”
Chọc cho cây ngô đồng tức giận đến mức trên đầu mọc ra vài chiếc lá, rất là buồn cười.
Nhìn thấy thái độ của cây ngô đồng kiên quyết như thế, Tiêu Y cũng khuyên can hắn ta: “Lão gia gia, người đi theo Nhị sư huynh ta đi, huynh ấy có thể bảo vệ người.”
“Đánh rắm.” Cây ngô đồng đánh chết cũng không chấp nhận: “Hắn có thể bảo vệ cái rắm? Hắn có năng lực gì?” Thần thụ ta không cần thể diện à?
Đi theo kẻ như vậy, gương mặt mo này trên ném lên cửu tiêu cung khuyết, dưới ném xuống mười tám tầng địa ngục à.
Ra đường có cần gặp người nữa không?
Tiêu Y tiếp tục khuyên nhủ: “Nhị sư huynh ta thật sự rất lợi hại, người cùng cấp bậc không phải đối thủ của huynh ấy."
Ừm, ngoại trừ Đại sư huynh IS Í
Cây ngô đồng cười lạnh không thôi: “Lợi hại? Lợi hại hơn nữa có thể lợi hại chừng nào chứ?”
“Ta gặp quá nhiều thiên tài lợi hại, cuối cùng, còn không phải đất vàng một đống?” “Cái gọi là thiên tài, chẳng qua cũng chỉ là hoa quỳnh nhất thời thôi.”
Nói, nói, cây ngô đồng tràn đầy cảm xúc, nộ khí trong cơ thể cũng tiêu tan, cảm thấy tuổi tác của mình như vậy không nên đi chấp nhặt với một tên tiểu quỷ.
“Tiểu tử, thả ta ra đi.” Cây ngô đồng nói với Lữ Thiếu Khanh: “Thế giới này đáng sợ hơn tưởng tượng của ngươi nhiều.”
“Không phải có mấy phần thực lực là có thể muốn làm gì thì làm.” Lữ Thiếu Khanh nháy mắt mấy cái, hỏi Tiêu Y: “Có phải muội truyền âm nói cái gì với hắn rồi không? Sao giống như biến thành người khác vậy?”
Nghe thấy lời Lữ Thiếu Khanh nói, trong lòng cây ngô đồng liên không nén được giận, hừ lạnh một tiếng, không muốn nói chuyện.
Tiêu Y lắc đầu, nàng nhìn thấy dáng vẻ cây ngô đồng, cho rằng có kịch hay, tiếp tục thuyết phục: “Lão gia gia, thật, Nhị sư huynh ta rất lợi hại.” “Ngươi đi theo huynh ấy, cam đoan sẽ không lô.”
Cây ngô đồng cười lạnh một tiếng: “Lợi hại? Không nói những cái khác, người vừa chặt đứt núi Ngô Đồng ban nãy, hắn cũng không bằng.” “Gặp phải người kia, ta thấy tiểu tử ngươi còn phải quỳ xuống để khóc cầu xin tha thứ.”
FuckI
Cái này không thể nhịn, Lữ Thiếu Khanh nhìn hằm hằm Kế Ngôn: “Gặp huynh, ta cần quỳ cầu xin tha thứ sao?” Kế Ngôn ở bên cạnh một mực không nói gì khóe miệng nhấch lên, hảo cảm đối với cây ngô đồng trong nháy mắt tăng nhiều.
Kế Ngôn ôm tay, thản nhiên nói: “Chính đệ trong lòng biết rõ.”
Lữ Thiếu Khanh lúc này mắng to: “Có phải muốn đánh nhau không? Giờ ta có thể trấn áp huynh đấy.”
“Chả lẽ lại sợ đệ?”
Cây ngô đồng bên cạnh bỗng nhiên cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng. Ánh mắt của hắn ta tuần sát qua lại trên người Kế Ngôn, cuối cùng nhìn qua Tiêu Y: “Cái này.”
Tiêu Y cười, nàng rất thích nhìn thấy vẻ mặt này trên mặt người khác, nàng cười hì hì nói: “Chặt đứt núi Ngô Đồng chính là đại sư huynh của ta.”
Cây ngô đồng chấn kinh, không thể tin được đây là sự thực: “Thật là hắn?”
Một kiếm kia, cho dù là hắn ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Một kiếm khủng bố như vậy, những thiên tài trước kia hắn ta gặp căn bản không ai tung ra được.
Hoặc là nói, căn bản không có người có thể lĩnh ngộ đến được bước này.
“Không phải hhuynh ấy!" Lữ Thiếu Khanh trả lời, chỉ vào cây ngô đồng trả lời: “Là ngươi, người hủy đi núi Ngô Đồng là ngươi, không phải chúng ta.”
Phụt!
Tiểu tử vô sỉ.
Cây ngô đồng chỉ hận mình bị vây khốn, cắn không chết người. Cái gì mà kiến thức không tầm thường, đi gặp quỷ đi. Loại tiểu tử đáng ghét này, rất vô sỉ.
Tiêu Y nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của cây ngô đồng càng vui vẻ hơn, rèn sắt khi còn nóng nói: “Lão gia gia, ngươi đi theo đi.”
“Dù sao ngươi cũng chạy không thoát.”
“Đi theo chúng ta, có cái gì không tốt sao?”
“Chí ít có thể bảo vệ được an toàn của ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận