Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1410: Bị ném bỏ rồi sao?

Chương 1410: Bị ném bỏ rồi sao?Chương 1410: Bị ném bỏ rồi sao?
Chẳng mấy chốc Tiêu Y đã ép được báo hoa sao, nhưng muốn kết thúc chiến đấu trong thời gian ngắn thì vẫn chưa được.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh không hài lòng với kết quả này lắm, lắc đầu liên tục: "Đúng là đồ rau cải."
Thực lực của báo hoa sao mạnh hơn Tiêu Y, nhưng đây không phải lý do Lữ Thiếu Khanh nói nàng là rau cải.
Dù là hắn, hay Kế Ngôn, đồng cấp coi như vô địch, dù có cao hơn bọn họ mấy cấp nhỏ cũng không phải đối thủ của họ.
Bọn họ đánh người mà không vượt cấp sẽ cảm thấy đối thủ quá yếu, đánh chán! Nhìn một lát, Lữ Thiếu Khanh lại nói với Kế Ngôn: "Hai người chúng ta là Hóa Thần rồi muội ấy mới trở thành Nguyên Anh"
"Thực lực cách biệt quá xa, mang đi ra ngoài có mất mặt không cơ chứ!"
"Nhất định phải thao luyện đàng hoàng, cho muội ấy nhanh chóng thăng cấp mới được, nếu không sẽ bị người ta nói cho xấu hổ đấy."
Kế Ngôn rất tán thành: "Hoàn toàn chính xác. Quá yếu!"
Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, Tiêu Y đã trở thành Nguyên Anh kỳ, trong mắt người khác đã là thiên tài rồi.
Nhưng với Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn thì vẫn còn chậm lắm, yếu lắm.
Tiêu Y đang đánh nhau với báo hoa sao bỗng cảm thấy toàn thân rét run, một luồng hơi lạnh xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Nàng vừa ngây người một tí, báo đốm sao đã bắt được cơ hội, thân thể cao lớn ào tới tấn công nàng.
"AI"
Tiêu Y bị dọa, kêu toáng lên, may sao còn có Đại Bạch bên cạnh, nó chạm một cái đụng bay báo hoa sao, không hề có nguy hiểm.
Tiêu Y liếc sang hai vị sư huynh, cảm nhận được hai đôi mắt đang nhìn mình, nàng hiểu tại sao đột nhiên mình rét run lên rồi.
Khẳng định là không hài lòng, hai vị sư huynh không hài lòng với mình.
Nghĩ đến đây, Tiêu Y đã cảm thấy cả thiên địa đều tăm tối.
Mà trước mắt, báo hoa sao vẫn còn đang gào thét rống giận, tiếp tục tấn công nàng.
Tiêu Y bùng lửa giận, đều tại tên súc sinh nhà ngươi, không có chút nhãn lực ngươi chạy tới đây làm gì?
"Ghê tởm!" Tiêu Y hét lớn: "Đi chết đi!"
Lan Thủy Kiếm bộc phát ra hào quang màu xanh lam, không gian xung quanh lập tức sóng sánh lại, hơi nước bốc hơi.
Thuộc tính thủy trong kiếm ý tràn ngập rừng rậm, giấu cả sát chiêu.
Đồng thời, Tiêu Y tiếp tục vung tay lên, quả cầu lửa thật lớn từ trên trời giáng xuống đánh thẳng vào báo hoa Sao.
Báo hoa sao còn đang tránh né đòn tấn công của Tiêu Y, không cách nào tránh né quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống nên trúng đòn. Như một viên thiên thạch rơi xuống trúng đầu, thân thể hàng chục mét của báo hoa sao vặn vẹo, như bị nện trúng thắt lưng.
Đại Bạch cũng thừa cơ vả mạnh cho báo hoa sao một cái, để lại một cái hố trên bụng nó.
"Graol"
Báo hoa sao đau đớn giấy giụa, thân hình khổng lồ nhấp nhô, nện cây cối xung quanh ngã rạp hỗn độn, dọa vô số chim chóc bây tán loạn.
Phụt!
Tiêu Y cũng nhanh chóng bổ đao, cuối cùng chặt đầu con báo xuống.
"Hừi" Xử lý xong báo hoa sao, Tiêu Y mới dám bực bội nói: "Chỉ bằng con báo nhỏ nhà ngươi cũng dám đến trêu chọc chúng ta à?" "Không biết sống chết!"
Sau đó Tiêu Y lại muốn đi tìm hai vị sư huynh tranh công, thể hiện tốt một chút, dù sao vừa rồi nàng cũng có dự cảm không tốt.
Nhưng nàng vừa quay đầu lại đã không thấy Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đâu, chẳng biết đi từ khi nào.
Tiêu Y sững sờ, nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng luống cuống.
Không thấy hai vị sư huynh đâu, chẳng lẽ mình bị bỏ rơi rồi sao?
"Đại sư huynh, Nhị sư huynh, hai huynh đâu rồi?" Tiêu Y rất hoảng hốt, kêu lên.
Lúc này Tiểu Bạch mang theo thần kinh chuyên nhảy lên đầu Tiểu Hắc.
"Tiểu Bạch, Đại sư huynh, Nhị sư huynh đâu?" "Chít chít."
Tiểu Bạch chỉ kêu lên chít chít, tỏ ý mình cũng không biết.
Vừa rồi hai mắt nó hoa lên một cái, thế là Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đều biến mất ngay trước mặt nó.
"Cái gì? Không thấy?" Trái tim Tiêu Y run lên. Không thể nào, hai vị sư huynh thật sự nhẫn tâm bỏ lại mình sao?
"Đại sư huynh, Nhị sư huynh." Tiêu Y lại hô gọi.
Bỗng nhiên, từ phía xa có âm thanh vang lên: "A, nơi này lại có thể có người à?”
Tiêu Y sững sờ, có mấy luồng khí tức cường đại từ phía xa, khí tức cường đại phát ra không hề cố ky như thể nó là bá vương trong rừng, kinh hãi vô số phi cầm tẩu thú chạy tứ phía. Ánh sáng xẹt qua, sau đó, mấy bóng người xuất hiện trước mắt Tiêu Y.
Một lão giả tóc trắng bồng bềnh, khí tức mịt mờ trầm thấp, có vẻ âm u đem lại áp lực thật lớn cho người đối diện.
Mặc dù khí tức mờ mịt nhưng Tiêu Y đã là Nguyên Anh kỳ cũng đại khái đoán được thực lực của người này, ít nhất cũng phải là cao thủ Nguyên Anh trung kỳ.
Còn có ba người nữa, đều trẻ tuổi.
Hai nam một nữ, nam tuấn sãng đẹp trai, nữ tịnh lệ động lòng người.
Thân là tu sĩ, trừ phi có công pháp đặc thù, nếu không ai cũng đều soái ca mỹ nữ, không có ai xấu hết.
Xem vị trí của bọn họ, lão già kia đi theo sát sau lưng ba người trẻ tuổi, hai người nam đứng hai bên người nữ. Có thể nhìn ra nữ nhân kia có thân phận cao nhất trong số bốn người.
Bốn người này tới đây, thấy báo hoa sao đã bị chặt đầu thì có vẻ kinh ngạc.
Thực lực của báo hoa sao không hề yếu, đặc biệt là báo hoa sao trưởng thành, bình thường đều có thể đạt tới Nguyên Anh kỳ, thậm chí còn có thể mạnh hơn.
Tốc độ nhanh, lại khỏe mạnh, là bá chủ một phương trong rừng.
Bình thường, tu sĩ gặp phải nó rất khó thoát được.
"Tiểu muội muội" Người nữ mặc váy dài màu vàng thản nhiên cười nói: "Súc sinh này là do muội giết sao?"
Màu vàng vốn nhu hòa, theo lý mà nói, mặc trang phục màu vàng nhạt sế đem lại cảm giác ôn nhu đáng yêu. Nhưng đối mặt với nữ nhân này Tiêu Y không hề có cảm giác ấy, ngược lại còn thấy không ưa mắt, khó mà có cảm tình tốt với nàng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận