Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 626 - Cầm về cho sư phụ cô bồi bổ, sư phụ cô hơi yếu rồi (tt)



Chương 626: Cầm về cho sư phụ cô bồi bổ, sư phụ cô hơi yếu rồi (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNỗi sợ yêu thú bị sự thẹn thùng thay thế, vung nắm đấm về phía Lữ Thiếu Khanh: "Đừng bóp lung tung, cẩn thận ta đánh ngươi đấy."Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ một phen: "Thật là yếu."Mạnh Tiêu không phục, nàng ta nói: "Tiểu Y muội muội khẳng định cũng vậy."Nhưng mà khi nàng ta quay đầu nhìn lại nhịn không được giật mình. Tiêu Y tuy rằng sắc mặt trắng bệch, nhưng không giống Mạnh Tiêu.Người này có bí tịch gì sao?Không được, đến lúc đó phải hỏi Tiểu Y muội muội mới được, tên này quá mạnh, ta cũng muốn trở nên mạnh hơn.Ung Y bên này lại giận dữ, tiểu tử ngươi đang nhân cơ hội chấm mút sao?Đừng tưởng rằng cứu đồ nhi ngoan của ta thì ngươi có thể nhân cơ hội chiếm tiện nghi.Quản Đại Ngưu nhìn thấy yêu thú Bạo Long gần như ở ngay trước mắt mình, sợ đến tè ra quần.Nhưng mà thấy yêu thú Bạo Long đứng lên mà không có chú ý tới bọn họ.Hắn ta thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: "May mắn, nơi này của chúng ta coi như an toàn."Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh đột nhiên biến đổi, lớn tiếng quát: "Câm miệng!"Hắn quên mất thuộc tính miệng của Quản Đại Ngưu rồi.Nhưng mà đã muộn.Mặc dù nơi này bọn họ đã ngụy trang, nhưng đối mặt với yêu thú Bạo Long, mũi nó chỉ ngửi một chút, sau đó đầu vừa chuyển, liền đối diện với nơi này của mọi người, một đôi mắt đỏ tươi gắt gao nhìn chằm chằm trăm dặm bên ngoài sơn cốc nhỏ.Mặc dù cách xa nhau trăm dặm, nhưng mọi người cảm thấy như yêu thú Bạo Long đang ở ngay trước mặt mình.Chú ý tới đôi mắt đỏ tươi của yêu thú Bạo Long, sắc mặt mọi người cuồng biến, thực sự bị phát hiện sao.Ung Y kinh hãi, lúc này cũng không còn thời gian để ý gì nữa, ông ta nói với Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, chăm sóc tốt cho đồ đệ của ta, nếu không ta giết chết ngươi."Ung Y quyết định đi ra ngoài dẫn yêu thú đi.Mạnh Tiêu muốn khóc: "Sư phụ, sư phụ..."Thiều Thừa nói với Ung Y: "Ung huynh, chúng ta cùng đi!"Vì đồ đệ, người làm sư phụ có thể trả giá tính mạng của mình.Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên lại nói: "Chờ một chút!""Lời này của ngươi là có ý gì?"Lữ Thiếu Khanh chỉ ra xa xa: "Các ngươi xem!"Mọi người nhìn xa xa, yêu thú Bạo Long đột nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn về một phương hướng khác.Xa hơn nữa, yêu thú Tê Ngưu giống như núi nhỏ cũng dừng tấn công, đồng thời nhìn về một hướng khác.Mọi người lại nhìn về phương hướng kia, nhưng không nhìn thấy gì cả.Cứ kéo dài hơn một phút như vậy, yêu thú Tê Ngưu rút lui trước.Tiếp theo chính là yêu thú Bạo Long, nó từng bước từng bước rời đi, trước khi rời đi, còn quay đầu nhìn thoáng qua sơn cốc nơi mọi người đang ở, lập tức làm cho mọi người kinh hãi, chỉ sợ nó quay lại giẫm xuống một.Mà thứ Lữ Thiếu Khanh chú ý tới chính là ánh mắt yêu thú Bạo Long đã rút đi màu đỏ, khôi phục bình thường."Được, được cứu rồi!"Quản Đại Ngưu tê liệt ngã trên mặt đất, sống sót sau tai nạn, may mắn không thôi.Thật là đáng sợ, cũng may vẫn còn sống.Mặc dù!Hắn ta đang ngồi dưới đất bỗng nhiên cảm giác được trước mắt tối sầm, ngẩng đầu nhìn lên, Lữ Thiếu Khanh với vẻ mặt khó chịu đang nhìn chằm chằm hắn ta."Làm, làm gì?"Quản Đại Ngưu bất mãn, bộ dáng muốn đánh người của ngươi là có chuyện gì vậy?"Ngươi là con quạ đen chết tiệt, ta đánh chết ngươi..."Quản Đại Ngưu phản ứng rất linh mẫn, vừa bò vừa lăn chạy đến bên cạnh Ung Y tìm kiếm sự che chở.

Bạn cần đăng nhập để bình luận