Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1415: Sao miệng ngươi thối như thế?

Chương 1415: Sao miệng ngươi thối như thế?Chương 1415: Sao miệng ngươi thối như thế?
Thấy lão già có vẻ giật mình, Cảnh Trường Hoành và Công Tôn Khanh cũng rất kinh ngạc.
Lão giả này tên Vệ Nhâm, là khách khanh của Mị gia, hiện tại đi theo bên cạnh Mị Phi bảo vệ an toàn cho nàng ta.
Tình huống như này rất phổ biến, Trung Châu rất lớn, cả ngàn vạn tu sĩ, nhiều vô số kể.
Tu sĩ bình thường trừ phi có kỳ ngộ đặc biệt, nếu không khó mà sánh được với đệ tử của các gia tộc lớn, môn phái lớn.
Nhữn thế lực gia tộc lớn, môn phái lớn này đều có tiền bối truyền thừa, dù là công pháp hay tài nguyên đều tốt hơn tán tu nhiều. Dù là gia tộc nhỏ cũng giàu có hơn tán tu nữa.
Tán tu tự mình tu luyện, thế vốn yếu, so ra không bằng được tu sĩ có chỗ dựa.
Cho nên rất nhiều tán tu sẽ gia nhập vào các thế lực lớn, trở thành khách khanh của họ, nhận được cả quyền lợi và nghĩa vụ.
Nhiệm vụ của Vệ Nhâm là làm bảo tiêu cho Mị Phi.
Khi còn trẻ Vệ Nhâm cũng tranh đấu được chút danh tiếng, vê sau kẹt tại cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ mãi không đột phá nổi.
Cho nên ông ta mới gia nhập Mị gia trở thành khách khanh, hy vọng có thể mượn nhờ sức mạnh của Mị gia đột phá thành Hóa Thần.
"Vệ lão, nha đầu này rất lợi hại sao?" Dù đều là Nguyên Anh, nhưng so với Nguyên Anh thành danh uy tín lâu năm như Vệ Nhâm, ba người bọn họ vẫn thiếu nhiều kinh nghiệm.
"Kiếm ý tinh thuần, lần đầu tiên ta gặp được đấy."
"Nha đàu này không đơn giản."
Nhìn Tiêu Y nhẹ nhàng đánh tan dao gió đầy trời, Vệ Nhâm không che dấu nổi sự sợ hãi thán phục của mình với Tiêu Y.
Thậm chí còn có một tia ghen tị.
Công Tôn Khanh kinh ngạc hỏi lại: "Tinh thuần ư? So với Mị công tử thì thế nào?"
Mi công tử, chính là thiên tài dòng chính của Mị gia, là nhân vật thủ lĩnh của thế hệ trẻ tuổi Mị gia, Mị Càn.
Mị Càn có tu vi kiếm đạo hơn người, được vinh dự trở thành đệ nhất kiếm tu trong thế hệ trẻ tuổi ở Trung Châu.
Mà Cảnh Trường Hoành thì cực kỳ khinh thường: "Nha đầu thối này làm sao so được với Mị công tử? Nghĩ nhiều quá rồi."
Vệ Nhâm lắc đầu, có vài lời ông ta chỉ giữ trong lòng không nói ra.
Ông ta mơ hồ cảm giác, dù là Mị Càn, nhưng kiếm ý cũng không tỉnh thuần bằng tiểu nha đầu trước mắt đâu.
Nhưng ông ta không dám tùy tiện nói ra.
Mị Càn là thiên tài Mị gia, là tương lai của Mị gia, đã được lập làm người thừa kế của Mị gia từ lâu.
Thân phận cao hơn khách khanh ông ta nhiều lắm.
Ông ta không dám nói gì Mị Càn, nếu không sẽ chẳng có chỗ đặt chân tại MỊ gia.
Cảnh Trường Hoành lại nói: "Dù nha đầu này cũng có chút thực lực đấy, nhưng Phi cô nương cũng không yếu, nàng..."
Cảnh Trường Hoành còn chưa nói xong, Vệ Nhâm bỗng nhiên tái mặt: "Không được!"
Ông ta lóe lên một cái.
Biến mất.
Cách đó không xa, Mị Phi bị Tiêu Y ép cho phải liên tiếp lùi lại, chật vật vô cùng, đã có vài vết thương.
"A, tiện nhân nhà ngươi!"
Mị Phi vừa cuống vừa giận. Không ngờ mình lại không đánh lại được Tiêu Y trước mắt.
Thế này còn khó chịu hơn cả giết nàng ta.
"Tiện Nhân?" Tiêu Y nổi giận, lần nữa vung kiếm giết tới: "Sao miệng ngươi thối thế?"
"Ta rửa miệng giúp cho ngươi!"
Miệng thối?
Mị Phi tức giận nghiến chặt răng ngà. Ngươi không tự biết ai miệng thối sao?
"Nha đầu thối, đi chết đi!"
Mị Phi phẫn nộ gào lên, hai tay vung lên vẽ vài đường giữa không trung, bỗng nhiên gió lớn gào thét, sau đó không trung sóng sánh.
Giữa không trung vang lên tiếng rít, như có một ngọn roi vô hình đang xé rách không khí quất mạnh vào Tiêu Y.
Gợn sóng không khí hóa thành một thanh dao sắc bén, giết người vô hình, như có thể cắt được cả không khí.
Nếu Tiêu Y trúng đòn, chắc chắn sẽ bị chặt đứt ngang thân.
Mị Phi hận Tiêu Y thấu xương, chỉ hận không thể chém Tiêu Y thành muôn mảnh.
Cho nên, nàng ta đã ra tay là sát chiêu.
Cảm nhận được sát ý của Mị Phi, ánh mắt của Tiêu Y cũng lạnh như băng.
Sau trải nghiệm ở Hàn Tinh tại Ma giới, Tiêu Y đã không còn vẻ ngây ngô của đại tiểu thư nhà giàu nữa, cũng không còn là cô bé ngốc nghếch đơn thuần nữa rồi.
Nàng chỉ ngây thơ trước mặt người nhà mình thôi.
Nếu Mị Phi đã có sát ý với mình, nàng sẽ không khách khí. Ánh mắt Tiêu Y trở nên dữ dội, toàn thân tràn ra sát ý nông đậm.
Sát ý sâm nhiên nhanh chóng tràn ngập.
Cảm nhận được sát ý của Tiêu Y, Mị Phi phát lạnh, thân thể hơi run lên.
Dù Mị Phi đã tiến vào Nguyên Anh kỳ nhiều năm, đã củng cố được cảnh giới vững vàng.
Nhưng kinh nghiệm chiến đấu của nàng ta so ra còn kém Tiêu Y xa.
Mà kiếm ý của Tiêu Y lại không phải kiếm ý mà kiếm tu bình thường có thể có được.
Đi theo bên cạnh hai vị sư huynh thiên tài, thực lực của Tiêu Y mạnh hơn đồng lứa nhiều.
Thân thể Mi Phi hơi run lên một chút đã lộ ra sơ hở. Tiêu Y phát hiện ra, không thể bỏ lỡ, lóe lên một cái đi tới trước mặt Mị Phi, vung Lan Thủy Kiếm lên.
Dường như không gian xung quanh tràn ngập hơi nước, bên tai Mị Phi như có tiếng nước chảy róc rách, mà đây chính là âm thanh tử vong.
Một vòng kiếm quang xuất hiện trước mặt nàng ta, nàng ta kinh hoảng muốn ngăn cản nhưng không còn kịp nữa rồi.
Kiếm này của Tiêu Y có góc độ khá hiểm, trình độ của Mị Phi không thể ngăn được.
Mị Phi chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm quang ập tới, nàng ta đã cảm nhận được hơi thở tử vong.
Nhưng mài!
Bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên, Mị Phi cảm thấy áp lực nhẹ đi, kiếm quang trước mắt cũng tan đi.
"Vệ lão!"
Vệ Nhâm xuất hiện bên cạnh Mị Phi, lạnh lùng nhìn Tiêu Y: "Tiểu nha đầu, lòng dạ thật độc ác!"
"Lão đầu!" Tiêu Y cảnh giác vạn phần nhưng hoàn toàn không sợ: "Ngươi muốn nhúng tay vào sao?"
"Thật không biết xấu hổ, bao nhiêu tuổi rồi mà còn nhúng tay vào chuyện thanh niên chúng ta? Ngươi có ý gì?"
Sau đó, dường như chợt nhớ ra, nàng lại nói với Mị Phi: "A, thật ngại quá, †a quên mất nguôi không phải thanh niên, ngươi đã là một gốc ngó sen già rồi!"
Mị Phi tức giận muốn thổ huyết, chỉ vào Tiêu Y phẫn nộ hạ lệnh: "Vệ lão, giết... giết nó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận