Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1740

Chương 1740Chương 1740
Mị Phi xử lý vết thương xong xuôi từ đằng xa đi tới, biết Công Tôn Từ muốn ra tay thì rất kinh ngạc."Từ khi nào gia hỏa này lại dễ nói chuyện như vậy?"
Mị Phi biết cái tính thối của Công Tôn Tử, không thể dễ nói chuyện như thế.
Sau khi được Ngao Thương giải thích, nàng ta cũng hiểu vì sao Công Tôn Từ đồng ý ra tay.
Công Tôn Từ là người của năm nhà ba phái, đại diện cho Công Tôn gia đến đây đối phó với Ma tộc.
Công Tôn Từ thấy chết không cứu, Công Tôn gia sẽ bị thế nhân thóa mạ.
Công Tôn Từ lựa chọn ra tay vào lúc này cũng có thể kiếm được cái thanh danh tốt đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cho Công Tôn gia.
Bởi vậy, không cần Ngao Thương đi thuyết phục, Công Tôn Từ cũng sẽ chủ động ra tay.
Dù Công Tôn Từ có nghĩ gì đi nữa thì hắn ta cũng là người của Công Tôn gia, không thể làm Công Tôn gia mang tiếng xấu.
Nếu không, khẳng định gia tộc sẽ không khách khí với hắn ta.
Có Công Tôn từ ra tay, lần này liền ổn.
Công Tôn Từ đã đồng ý, Ngao Thương cười toe toét hớn hở, thậm chí còn quên luôn mình đang bị thương. Là hắn ta mời Công Tôn Từ ra tay, phần công lao này coi như của hắn ta, cũng kiếm lại được mặt mũi rồi.
Công Tôn Từ quan sát trận chiến phía xa, cười lạnh một tiếng, liếc nhìn mọi người, nói: '"Đều là một đám phế vật!"
Quả nhiên là đồ nhà quê, Hóa Thần cũng chỉ có chút thực lực ấy.
Còn phải dựa vào ta.
Ngay khi Công Tôn Từ định ra tay, bỗng nhiên nhìn ra phía xa.
Một vị lão giả đằng không bay tới, tốc độ không nhanh nhưng lại khiến cho mọi người cảm thấy như bị một ngọn núi ập đến.
"Hóa Thần!"
Có người kinh hô.
Khí tức mà lão giả từ xa bay tới tản ra khiến cho rất nhiều người biến sắc.
Tại sao lại có một vị Hóa Thần xuất hiện?
Lão giả đến gần, mọi người thấy rõ được mặt thì không nhịn được mà hô lên: "Lão tổ của Đoan Mộc gial"
"Lão ta... lão ta cũng là cảnh giới Hóa Thần?"
"Lão ta đột phá khi nào?"
"Giấu thật sâu, bảo sao mấy năm nay Đoan Mộc gia lại lớn lối như thế."
Mọi người đều sợ hãi, sau đó không ít người lập tức nhìn sang Nhan Hồng Vũ.
Nhan Hồng Vũ cũng biến sắc, nhanh chóng cầm một thứ trong tay.
Đoan Mộc gia và Nhan gia xem như là kẻ thù cũ.
Trước đó vì chỗ dựa hai bên khác nhau nên song phương đã có mâu thuẫn.
Nhưng mâu thuẫn vẫn chưa bị xé ra, Đoan Mộc gia còn muốn cưới Nhan Hồng Vũ làm con dâu.
Ở Hoàng thành, Đoan Mộc Thanh và Đoan Mộc Quần bị Lữ Thiếu Khanh chơi chết. Giết gia chủ và người thừa kế của người ta rồi, có thể nói Lữ Thiếu Khanh và Đoan Mộc gia đã thành tử địch cũng không oan.
Càng không cần nói đến quan hệ của Nhan Hồng Vũ và Lữ Thiếu Khanh, cho nên, Đoan Mộc gia và Nhan gia đã thành tử địch.
Lão tổ Đoan Mộc gia bỗng nhiên xuất hiện, thấy thế nào cũng có vẻ là kẻ đến không thiện.
Nhìn lão tổ Đoan Mộc gia càng ngày càng gần, trái tim của Nhan Hồng Vũ sắp nhảy lên tận cổ rồi.
"Hôt"
Lão tổ Đoan Mộc gia nhẹ nhàng hạ xuống, cảm giác áp bách lập tức tràn ngập nơi này, Nhan Hồng Vũ như lâm phải đại địch.
Lão tổ Đoan Mộc gia nhìn qua mọi người một chút, cuối cùng nhìn Nhan Hồng Vũ.
Áp lực mạnh mẽ khiến cho Nhan Hồng Vũ suýt nữa đã ném đồ vật trong tay ra ngoài.
Nhưng lão tổ Đoan Mộc gia không ra tay, mà nhìn Công Tôn Từ vẫn hờ hững ở bên cạnh thật sâu, sau đó mới lạnh lùng hỏi Nhan Hồng Vũ: "Ngươi là minh chủ?"
"Chuyện của Đoan Mộc gia, ngươi định cho giải thích với ta thế nào?"
Nhan Hồng Vũ cố gắng đè nén sự căng thẳng trong lòng, nhàn nhạt đáp: "Chuyện này tiền bối có thể đi tìm Lữ công tử hỏi một chút."
Đoan Mộc lão tổ nghe vậy, trong mắt lóe lên sát khí"Lấy hắn ra dọa ta sao?"
Dù có cho lão ta một trăm lá gan, lão ta cũng không dám đi tìm Lữ Thiếu Khanh.
Sát khí tràn ngập, không khí xung quanh dường như tụt xuống mười mấy độ.
Nhưng chỉ trong chốc lát, lão ta bỗng nhiên thu lại khí tức, cười ha ha như cây đón gió xuân: "Bây giờ Ma tộc xâm lấn, tình thế hiện tại cực kỳ nghiêm trọng, ta đi hỗ trợ giải quyết Ma tộc đã rồi nói sau."
Câu này vừa dứt, moi người đều kinh ngạc, ngay cả Công Tôn Từ, Ngao Thương, Mị Phi cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Đoan Mộc lão tổ lại tới đây, không ngờ không phải để báo thù cho hậu bối.
Quá lúng túng!
Nhan Hồng Vũ cũng ngơ ngác không hiểu: "Tiền, tiền bối, ngài..." Đoan Mộc lão tổ lạnh lùng nói: "Chuyện giữa ta và ngươi là ân oán cá nhân, Ma tộc là đại nghĩa liên quan đến cả nhân tộc."
"Ta làm người công tư rõ ràng, sẽ không vì việc tư mà phá hỏng việc công."
Mọi người không ai kìm nổi lòng tôn kính, khong ít người hành lễ với Đoan Mộc lão tổ: "Tiền bối đại nghĩa, chúng ta tâm phục khẩu phục."
Nhan Hồng Vũ cũng không ngờ Đoan Mộc lão tổ lại hiểu rõ đại nghĩa như thế, nàng ta bội phục sâu sắc, cũng thi lễ: "Sau trận chiến này, ta nhất định sẽ cho tiền bối một câu trả lời hài lòng."
"Tốt nhất là như vậy!" Đoan Mộc lão tổ mỉm cười, nói với Công Tôn Từ bên cạnh: "Công Tôn công tử, chúng ta cùng ra tay đi."
Công Tôn Từ có vẻ cực kỳ khó chịu hừ một tiếng, không thèm để ý đến lão ta.
Đoan Mộc lão tổ ra sân, át hết danh tiếng của hắn ta rồi.
Hắn ta phóng ra, biến mất luôn, Đoan Mộc lão tổ không so đo, mỉm cười đi theo sau.
Bên nhân tộc tất cả mọi người đều mừng rỡ, thậm chí có người còn muốn đốt pháo chúc mừng.
Thêm một Hóa Thần, có thể dứt khoát giành được thẳng lợi.
Mà bây giờ lại có thêm đến hai Hóa Thần, không biết sẽ có mấy Hóa Thần của Ma tộc sẽ chết đâu.
Mọi người lập tức truyền tin ra, các tu sĩ Đông Châu nghe được thì đều xôn xao náo động, vô số người mừng rỡ bừng bừng. Vội vàng đi bẩm báo.
Hai vị Hóa Thần mới xuất hiện, có nghĩa nhân tộc bọn họ thắng chắc rồi.
Có Hóa Thần ra tay, mấy người bọn họ cũng không cần mạo hiểm giao ra cái mạng nhỏ của mình nữa.
Bên Nhan Hồng Vũ, một số người đã bắt đầu nịnh bợ Ngao Thương, Mị Phi.
"Vẫn là Ngao Thương công tử lợi hại, không hổ là đến từ đại tộc Trung Châu."
"Ta thấy Công Tôn công tử cũng là nể mặt Ngao Thương công tử nên mới ra tay, có thể nói Ngao Thương công tử chính là ân nhân cứu mạng của Đông Châu chúng ta."
Cảnh giới thực lực của Đoan Mộc lão tổ có thấp hơn Công Tôn Từ một chút, muốn đi nịnh bợ đương nhiên phải chọn người mạnh nhất mà nịnh rồi. Trong mắt tu sĩ Đông Châu, Ngao Thương, Công Tôn Từ là một bọn.
Không nịnh được Công Tôn Từ, thì đi nịnh Ngao Thương thôi. Chương 1741
Nghe lời nịnh hót, Ngao Thương đứng ngạo nghễ, ánh mắt lộ vẻ khinh thường.
Một đám gia hỏa không có kiến thức, đấy là không phải Hóa Thần nhà ta đấy, nếu Hóa Thần nhà ta đến, không phải mấy người này còn phải quỳ xuống liếm chân ta hay sao?
Nhưng hiện giờ là Công Tôn Từ giúp hắn ta nở mày nở mặt, hắn ta cũng cực lực khen lấy khen để Công Tôn Từ.
"Công Tôn huynh chính là thiếu niên thiên tài của Công Tôn gia, là đại cao thủ đứng thứ hai trong thế hệ trẻ tuổi của Công Tôn gia."
"Trẻ tuổi như vậy đã là Hóa Thần, thử hỏi ở Đông Chu các ngươi có ai làm được như vậy hông?" "Những Châu khác có ai có thể làm được không? Hóa Thần trẻ tuổi như thế, có thể nói là xưa nay chưa từng có , sau này cũng sẽ không.
Nhưng đang nói bon mồm, đột nhiên Ngao Thương im bặt.
Hắn ta nghĩ tới Lữ Thiếu Khanh.
Có một người như thế ở đây, hắn ta khen Công Tôn Từ cũng ngại miệng.
Không so được.
Hẳn ta ngạo nghễ nói: "Sao sao thì, có hẳn ta ra tay không cần Đoan Mộc lão đầu ra tay, trận chiến này cũng có thể kết thúc."
"Hắn ta từ Yến Châu mà đến, Ma tộc chết trong tay hắn nhiều vô số kể."
Nghe Ngao Thương khen Công Tôn Từ như thế, trong lòng mọi người càng thêm kính sợ, nghe có vẻ rất trâu bò đấy. Nói xong, hắn ta lại dương dương đắc ý quay sang Nhan Hồng Vũ: "Hừ, tưởng hắn chạy đi như thế, bên này ta không có cách nào à?"
"Không nên coi thường năm nhà ba phái chúng ta."
Nhan Hồng Vũ không nói gì, nhưng khuôn mặt không có nụ cười cũng xác nhận sự phiền muộn trong nội tâm nàng ta.
Nhìn một mỹ nữ như Nhan Hồng Vũ phiền muộn, Ngao Thương lại cảm thấy rất thoải mái, tiếp tục nói: "Đúng rồi, ngươi nghĩ xem đến khi ấy sẽ trả lời Đoan Mộc tiền bối thế nào đi."
"Đúng vậy, đúng là phải cho người †a một câu trả lời."
"Nói thật ra, vị công tử kia làm việc có hơi quá phận, không phải chỉ ba hoa vài câu thôi sao? Có cần phải giết người không?"
Các tu sĩ gió chiều nào theo chiều nấy lập tức đứng về phía Ngao Thương, tỏ ý kiến muốn đổi minh chủ.
Mị Phi bên cạnh cười lạnh không thôi. Dựa vào quan hệ giữa Nhan Hồng Vũ và Lữ Thiếu Khanh, lại thêm Nhan Hồng Vũ xinh đep hơn nàng ta, khiến cho nàng ta nhất định phải nhắm vào Nhan Hồng Vũ.
Hắn ta cười lạnh nói với Nhan Hồng Vũ: "Ta cho ngươi một lời khuyên, tốt nhất nên cách xa hắn một chút, nếu không đến khi bị hắn liên lụy mới hối hận thì không kịp nữa."
Tên hỗn đản kia, sớm muộn gì ta cũng phải chơi chết hắn.
Ngươi dám qua lại với hắn, đến lúc đó sẽ chơi chết cả ngươi.
Mị Phi âm thầm hạ quyết tâm. Nàng †a đã hận Lữ Thiếu Khanh thấu xương từ lâu.
Ngao Thương nói với các tu sĩ xung quanh: "Chư vị, ta cảm thấy, sau trận chiến này các vị nên đổi một minh chủ mới tốt hơn."
Ngao Thương vừa nói vậy, mọi người lập tức hiểu ra.
Hắn ta đang nhắm vào Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh không ở đây, vậy dứt khoát nhắm vào Nhan Hồng Vũ.
Hạ bệ người mà Lữ Thiếu Khanh đề cử cũng coi như trút được cơn giận, vả thật mạnh vào mặt Lữ Thiếu Khanh.
Ngao Thương nghĩ một hồi, cảm thấy nên bảo đảm chắc chắn một tí, bèn giả vờ giả vịt cười hỏi lại Nhan Hồng Vũ: "Nhan cô nương, ngươi cảm thấy thế nào?" "Ta thấy năng lực của ngươi làm phó minh chủ vẫn được, dù sao thì vị trí minh chủ này vẫn cần người có tài làm, nếu không chính là hại người hại mình."
Ta thật con mẹ nó thiên tài chứ, làm thế này đến khi tiên hỗn đản kia trở về cũng có thể lấy cớ qua loa tắc trách.
Không đúng, đến khi hắn trở về thì có liên quan cái rắm gì đến ta? Dù sao thì ta cũng chỉ đưa ra một đề nghị thôi, có muốn gây phiền phức cũng không đổ lên đầu ta được.
Mà lần này xong xuôi mọi việc rồi, †a sẽ lập tức rời khỏi nơi này, đánh chết cũng không đến nữa. Cái nơi Đông Châu này, chó nó cũng không thèm đến.
Hắn ta gật gù đắc ý chờ Nhan Hồng Vũ trả lời.
Ngao Thương vừa nói, rất nhiều người bên dưới cũng mở miệng phụ họa. "Không sai, Ngao Thương công tử nói không sai, đúng là phải đổi một người có năng lực lên.
"Thực ra, ta cảm thấy nếu có thể để Ngao Thương công tử làm minh chủ của chính là may mắn của chúng ta.
"Đúng vậy, như thế là tốt nhất."
Ta điI
Ngao Thương thầm mắng to. Ai mà thèm cái vị trí rách nát này của các ngươi chứ.
Lại nói, lên làm minh chủ, đến lúc tên hỗn đản kia trở lại, không phải là xui xẻo rồi sao?
Dù sao ta cũng phụ trách đổ thêm đầu vào lửa, chuyện khác các ngươi tự đi mà lo, hà hà, đén khi ấy, cũng chỉ có các ngươi xui xẻo.
Ngao Thương cười ha ha: "Năng lực của ta không đủ, các ngươi chọn người khác đi."
"Ta cảm thấy hiện giờ đã có thể chọn ra mấy người thích hợp rồi, mọi người tự quyết định đi."
Ngao Thương đã không chờ được nữa, chỉ muốn kéo Nhan Hồng Vũ xuống ngựa.
Nhan Hồng Vũ hoàn toàn không phản đối âm thanh của mọi người, mà thản nhiên nói: "Hay là chờ kết thúc đi rồi nói."
Phương Hiểu cũng tỏ ý đồng tình: "Dù sao thì hiện tại chiến đấu vẫn chưa kết thúc, không ai nói chắc có thể có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra"
Ngao Thương nghe vậy, không nhịn được mà cười lên ha hả: "Ha ha, hiện giờ thế cục vậy rồi, Ma tộc còn có thể nhấc lên sóng gió gì?" Có thêm hai vị Hóa Thần, trừ phi Ma tộc cũng có thêm hai vị Hóa Thần, nếu không nhân tộc không khác gì phi long cưỡi kiếm, không thể thua được.
"Đến thế này rồi mà Ma tộc còn có thể chuyển bại thành thắng, ta sẽ..."
Không ngờ, hắn ta còn chưa dứt câu, phía xa bỗng vọng lại tiếng gầm giận dữ.
Giọng nói tràn đây phẫn nộ và kinh hãi vô cùng vô tận của Công Tôn Từ vang lên: "Lão già đáng chết. Ngươi dám đánh lén ta?"
Đám người nghe vậy đều kinh hãi, không chờ cho bọn họ kịp phản ứng, Đoan Mộc lão tổ cười ha ha đáp: "Ha ha, còn tưởng ngươi lợi hại thế nào chứ, thì ra cũng chẳng có gì hơn."
"Lão già đáng chết, không ngờ ngươi lại đầu hàng Ma tộc." Đoan Mộc lão tổ đầu hàng Ma tộc? Còn đánh lén Công Tôn Từ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận