Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 489 - Không cần giết chết



Chương 489: Không cần giết chếtNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNhan Hồng Vũ vịn vai đệ đệ mình, nhìn Lữ Thiếu Khanh nới lỏng cấm chế cho Giả Tôn.Trên mặt Giả Tôn lộ ra nụ cười, nhưng Nhan Hồng Vũ nhìn thế nào cũng cảm thấy trong mắt Giả Tôn mang theo hận ý thật sâu.Nàng ta nhịn không được mở miệng: "Công tử..."Nàng ta muốn nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh, cẩn thận Giả Tôn trả thù, nhưng mà nàng ta vừa mới mở miệng, Lữ Thiếu Khanh đã có hành động.Hắn nói với Kế Ngôn: "Ra tay đi."Giả Tôn ngạc nhiên, không hiểu Lữ Thiếu Khanh đang nói gì.Giả Tôn không nhìn thấy Kế Ngôn, Kế Ngôn đứng ở bên cạnh vẫn luôn che giấu bóng dáng của mình.Kế Ngôn chỉ về phía Giả Tôn, một đợt kiếm ý trong nháy mắt nhập vào trong cơ thể Giả Tôn.Sắc mặt Giả Tôn hoàn toàn thay đổi, hắn ta cảm giác được thân thể mình dường như bị nhét vào một mặt trời, đang kịch liệt thiêu đốt bùng nổ ở trong cơ thể hắn ta.Phong mang kiếm ý như là độc dược, lan tràn toàn thân Giả Tôn, máu thịt, gân cốt, cuối cùng là đến linh hồn.Linh hồn của Giả Tôn run rẩy, cơ thể của hắn ta cũng vậy.Nhưng mà rất nhanh, kiếm ý tiêu tan, chậm rãi xoay quanh ở trong cơ thể Giả Tôn, giống như một hung thú ngủ say, tùy thời sẽ tỉnh lại.Cảm nhận được mình còn sống, Giả Tôn chống đỡ không nổi nữa, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất."Hu hu, hu hu..."Trán Giả Tôn đầm đìa mồ hôi, hít thở từng ngụm từng ngụm một."Giả công tử, ngươi không sao chứ? Ai nha, sao ngươi lại hành đại lễ như vậy? Mau mau đứng lên."Hắn ta hoảng sợ nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi, ngươi..."Hắn ta vẫn không nhìn thấy Kế Ngôn, hắn ta còn tưởng rằng là do Lữ Thiếu Khanh làm."Không có việc gì, chỉ cần ngươi không làm xằng làm bậy, ta cam đoan ngươi sẽ không có việc gì." Lữ Thiếu Khanh mỉm cười nói, giống như một bằng hữu tốt đang an ủi.Nhìn Lữ Thiếu Khanh cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, trong lòng Giả Tôn càng thêm sợ hãi.Trong cơ thể giống như bị thả một quả bom, một khi nổ tung, chết không có chỗ chôn.Lần này, những toan tính trong lòng hắn ta cũng không thể không thu lại.Khốn khiếp, đừng để cho ta tìm được cơ hội, bằng không ta giết chết ngươi.Sợ hãi qua đi, trong lòng Giả Tôn cực hận, âm thầm quyết tâm.Lữ Thiếu Khanh nhìn Giả Tôn nói: "Cười chút đi, nhìn ngươi như vậy, có vẻ là rất không phục, trong lòng tính toán trả thù ta sao?"Giả Tôn hoảng sợ, tên hỗn đản này có thể đoán được suy nghĩ trong lòng ta sao?"Không, không có, công tử, chúng ta đi thôi."Giả Tôn vội vàng đi trước dẫn đường, hiện tại hắn ta không cách nào phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận hiện thực.Sắc mặt Nhan Hồng Vũ phức tạp nhìn Lữ Thiếu Khanh.Người này, làm việc đến giọt nước cũng không lọt, lo lắng của mình là dư thừa.Giả Tôn dẫn Lữ Thiếu Khanh tới sản nghiệp của Giả gia ở Hứa Thành, hắn ta tự mình sắp xếp cho đám Lữ Thiếu Khanh.Nơi ở có núi giả đứng vững, cầu nhỏ nước chảy, phong cảnh tú lệ, hơn nữa còn bố trí trận pháp, xuân hạ thu đông bốn mùa tùy ý biến hóa.Sương trắng mờ ảo, linh khí dư thừa, đi vào trong đó, giống như đặt mình trong tiên cảnh."Ngao Lương công tử, ngươi xem nơi này thế nào? Nếu ngươi cảm thấy không thích hợp, ta sẽ đổi cho ngươi qua nơi khác."Giả Tôn vô cùng cung kính mang theo Lữ Thiếu Khanh tiến vào nơi này, hơn nữa nhiệt tình giới thiệu hết thảy nơi này cho Lữ Thiếu Khanh."Sa đọa, sa đọa quá." Lữ Thiếu Khanh vô cùng đau lòng: "Thân là tu sĩ sao có thể để ý hưởng thụ vật chất chứ? Đây là một loại sai lầm, để ta thay ngươi chịu tội vậy."Mẹ nó, Giả Tôn mắng to trong lòng.Có giỏi thì ngươi ngủ trên đường cái đi."Ngao Lương công tử, ngươi xem còn có cái gì không hài lòng thì thì cứ việc nói ra, ngươi có muốn ta tìm cho ngươi mấy thị nữ đến không? Ngươi thích loại nào?"Lữ Thiếu Khanh không có hứng thú đối với cái này, bảo trì tấm thân đồng trinh tóm lại không có hại đối với việc tu luyện, cho nên vô cùng khinh bỉ Giả Tôn: "Sa đọa đến cực điểm, vô sỉ đến cực điểm. Không bằng ngươi tìm cho ta mấy trăm vạn linh thạch, để ta dùng nằm ngủ."Lữ Thiếu Khanh vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến một âm thanh."Công tử, nghe người ta nói ngươi gặp phiền toái?"Một thanh âm hùng hậu vang lên, tiếp theo một nam nhân trung niên xuất hiện.Nam nhân mày rậm mắt to, lông mày rậm giống như mực đậm viết ra hình chữ bát ( 八), một đôi mắt tràn ngập tính công kích giống như sài lang, gắt gao nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.Cùng với sự xuất hiện của ông ta, không khí nơi này trong nháy mắt nặng nề vài phần, như thể có một cơn bão sắp tới.Giả Tôn nhìn thấy người nọ, vừa mừng vừa sợ, nhịn không được kinh hô: "Khang trưởng lão!"Khang Bằng Huyên, một trong ba tán tu mà Giả gia mời chào, thực lực Nguyên Anh tầng 3.Ông ta đến, làm cho Giả Tôn thấy được hy vọng.Nhưng vừa nghĩ tới kiếm ý trong cơ thể mình, thần sắc hắn ta lại ảm đạm.Để tránh cho bom trong cơ thể nổ tung, hắn ta vội vàng nói với Khang Bằng Huyên: "Khang trưởng lão, đây là bằng hữu của ta.""Bằng hữu?" Khang Bằng Huyên cười mà như không cười, tràn ngập châm chọc nói: "Công tử, ngươi cảm thấy ta giống kẻ ngốc sao? Nếu là bằng hữu, chắc hẳn ngươi không thấy được người hàng xóm này đâu nhỉ?"Giả Tôn sửng sốt một chút, khi bóng dáng Kế Ngôn chậm rãi xuất hiện, dọa hắn ta giật nảy mình.Ma ám ban ngày sao?Vẻ mặt Kế Ngôn bình tĩnh, nhìn Khang Bằng Huyên, trong ánh mắt nhiều hơn vài phần chiến ý.Đây là một cao thủ Nguyên Anh ở trạng thái hoàn hảo, không biết thực lực như thế nào."Ơ, tiểu tử, ánh mắt của ngươi là có ý gì?" Châm chọc trên mặt Khang Bằng Huyên càng sâu: "Ngươi là thẹn quá hóa giận, muốn so chiêu với ta sao?"Tuy nói như thế, nhưng trong lòng ông ta vẫn âm thầm giật mình.Tuổi trẻ như thế mà cũng là cảnh giới Nguyên Anh.Lữ Thiếu Khanh đi hỏi Giả Tôn: "Đây là trưởng lão nhà ngươi sao?"Giả Tôn gật đầu, thành thật trả lời: "Không sai, Nhị trưởng lão Giả gia chúng ta."

Bạn cần đăng nhập để bình luận