Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1103: Lui ra phía sau, ta muốn làm màu (tt)

Chương 1103: Lui ra phía sau, ta muốn làm màu (tt)Chương 1103: Lui ra phía sau, ta muốn làm màu (tt)
Kế Ngôn nhìn sau khi tách ra, trên đường đi có không ít kỳ ngộ
Đồng thời, trong lòng Kế Ngôn một lần nữa tràn ngập động lực và đấu chí vô tận.
Sư đệ càng ngày càng mạnh, làm Đại sư huynh hắn ta cũng phải cố gắng gấp bội.
Bên này Lữ Thiếu Khanh sau khi đổi sang đồ án âm Dương, thế giới lại một lần nữa hóa thành màu trắng đen.
Hơn nữa trong tâm mắt của hẳn, truyền tống trận trên đất đang tản ra quang mang ngũ sắc.
Móa nói!
Đây lại là thứ vượt quá phạm vi thực lực của bản thân sao?
Lữ Thiếu Khanh trong lòng mắng to một câu.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn tìm được một hào quang màu xám trong quang mang ngũ sắc.
Hắn không nói hai lời, lúc này thần thức nhô ra tìm được luồn hào quang màu xam này.
Thần thức quấn lên luồng hào quang màu xám này, liền bị một cỗ sức mạnh tấn công.
Cộng thêm đồ án âm Dương đã hết thời gian, kể từ đó, Lữ Thiếu Khanh đã suýt chút nữa thì ngất đi.
"Ui da, vãi!"
Lữ Thiếu Khanh phun ra một ngụm máu tươi.
Máu đỏ tươi vẩy lên trên truyền tống trận, nhìn thấy mà giật mình, đồng thời máu tươi rất nhanh chóng bị trận văn màu đen hấp thu.
"Nhị sư huynhl"
Tiêu Y sợ hãi vội vàng xông tới vịn Lữ Thiếu Khanh.
"Không có sao chứ?"
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, bỏ vài viên linh đan vào miệng, một lát sau mới khôi phục.
"Lĩnh ngộ cái gì sao?" Kế Ngôn hỏi thăm.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, khinh bỉ: "Huynh nói lĩnh ngộ liền lĩnh ngộ à, thiên đạo là cha huynh hay con huynh?"
Lúc này Kế Ngôn chú ý thấy máu tươi của Lữ Thiếu Khanh bị hấp thu, hắn †a nói: "Trận này có gì đó quái lạ, hủy đi."
Lữ Thiếu Khanh giận dữ: "Sang một bên cho ta, hủy cái cọng lông."
Lữ Thiếu Khanh bắt đầu đuổi người: "Ta muốn giữ lại lĩnh hội, ra ngoài, ra ngoài, đừng tới quấy rầy ta."
Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa ngồi xuống, dự định phải lĩnh hội truyền tống trận này một phen.
Tuy nhiên đúng vào lúc này, bỗng nhiên truyền tống trận động, tỏa ra ánh sáng.
Có vài quang mang hắc sắc bắt đầu sáng lên, quang mang hắc sắc khiến hang động trở nên càng thêm lờ mờ, như là hắc ám sau khi mặt trời đọa xuống nhân gian, làm cho người ta sợ hãi tuyệt vọng.
Lữ Thiếu Khanh kinh hãi, khi hắn còn chưa kịp phản ứng thì có gì đó từ trong trận pháp bay lên.
Là một bàn tay người. Đầu tiên là đầu ngón tay, tiếp đến là năm ngón tay.
Ngón tay thon dài, trắng noãn, là một bàn tay nữ nhân.
Sau khi bàn tay này xuất hiện, một cỗ áp bức cường đại khiến người ta khó thở quét sạch hang động.
Sắc mặt Tiêu Y trắng bệch, hô hấp khó khăn.
Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh thay đổi, quát to một tiếng: "Móa! Có độc!"
Không nói hai lời một quyền nện lên trên truyền tống trận, sức mạnh cường đại như giao long gào thét, điên cuồng mãnh liệt lao ra.
Truyền tống trận màu đen dưới sức mạnh cường đại liên tiếp đứt gãy, cuối cùng ầm vang sụp đổ, một cỗ sức mạnh kinh khủng đột nhiên hiện ra nhưng lại cấp tốc bị hấp thu trở về. Bàn tay trắng ngọc run rẩy một trận, bên trên hiện ra vô số vết thương, như vết nứt trên thủy tinh, máu đen không ngừng phun ra cuối cùng vỡ nát thành tồn tại nhỏ bé nhất.
Dường như Lữ Thiếu Khanh nghe thấy tiếng gào thét phẫn nộ: "Gừ..."
Sức mạnh cường đại khiến truyền tống trận vỡ nát, chính giữa mặt đất xuất hiện vết nứt từ nhỏ biến thành lớn, từ gần thành xa, nó không ngừng kéo dài, mở rộng.
Hang động vốn liên kết với một ngọn núi, dưới một quyền của Lữ Thiếu Khanh, khe nứt không ngừng lan tràn lên ngọn núi, nứt ra.
Cuối cùng một khe nứt sâu không thấy đáy khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Người của bộ tộc Định Ất bên ngoài nhìn thấy đỉnh núi không ngừng nứt ra liền bị dọa sợ.
Sức mạnh to lớn cỡ nào mới có thể khiến đỉnh núi trở thành như thế này?
Còn hai người Cát Cửu, Lãng Phong ở cửa huyệt động thì càng ngây ra, vẻ mặt sững sờ, tóc lộn xộn trong gió.
Hang động sụp đổ, đỉnh núi vỡ nát tất cả đều vì một quyền của nam nhân này sao?
Rốt cuộc hắn mạnh cỡ nào?
Ánh mắt Cát Cửu và Lãng Phong nhìn Lữ Thiếu Khanh tràn đầy kiêng kị sâu sắc.
Đồng thời cũng cảm thấy may vì tộc trưởng của mình anh minh, không tùy tiện đắc tội với những người này nếu không thực lực của bộ tộc Định Ất tuyệt đối không phải đối thủ của mấy người Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh đứng ở mép khe hở, nhìn truyền tống trận bị sụp đổ, , trong lòng sợ không thôi, vỗ ngực, thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Làm ta sợ muốn chết."
Bàn tay kia vừa nhìn đã biết lai lịch kinh khủng, chỉ một cỗ uy áp đã khiến Lữ Thiếu Khanh hãi hùng khiếp vía, chí ít cũng phải là tồn tại cảnh giới Hóa Thần, thậm chí có khả năng còn mạnh hơn.
Một khi để nó xuất hiện, hắn liên thủ với Kế Ngôn cũng chơi không lại.
"Không thể trêu vào, không thể trêu vào." Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, thương cảm không thôi: "Ta vừa định làm một học sinh hiếu học, làm sao lại cho thứ này xuất hiện vậy?"
Kế Ngôn ở bên cạnh cười lạnh một tiếng: "Đồ tốt? Không hủy đi?"
Lữ Thiếu Khanh giận dữ: "Huynh mù à, không thấy được bàn tay kia kinh khủng đến cỡ nào sao?"
Một quyền vừa rồi của hắn thậm chí còn không làm gì được cái tay kia.
Thứ một quyền kia đối phó là đối phó với truyền tống trận màu đen, con mắt đồ án âm dương nhìn qua trận pháp nên cũng miễn cưỡng biết được đâu là nhược điểm.
Dưới một quyền nện xuống, nhược điểm rơi trong tay đã phá truyền tống trận màu đen, khiến truyền tống trận màu đen bị phản phệ.
Lợi dụng sức mạnh phản phệ đó để đối phó chủ nhân cái tay kia.
Nếu không trong phút chốc cũng không có biện pháp gì.
Tuy nhiên bởi vì vậy mà hắn nhận ra được truyền tống trận màu đen không hề đơn giản. Sức mạnh phản phệ mà có thể giảo sát cái tay kia trở thành phân tử nhỏ bé nhất giữa trời đất.
Nếu như sức mạnh phản phệ bộc phát ở bên ngoài, đừng nói Lữ Thiếu Khanh cách đó gần nhất, cho dù là cả bộ tộc Định Ất cũng chạy không thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận