Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1129: Nhìn huynh thành rồng, nhìn muội thành phượng

Chương 1129: Nhìn huynh thành rồng, nhìn muội thành phượngChương 1129: Nhìn huynh thành rồng, nhìn muội thành phượng
"Hắn ta ấy à?" Nói đến Hóa Thần, Lữ Thiếu Khanh lại nổi nóng: "Chỉ khiến cho người ta khó chịu."
"Sao lại có cả Hóa Thần chứ?"
"Trước kia chẳng thấy một ai, đến Nguyên Anh rồi, các loại Hóa Thần liền xuất hiện. Tức chết người đi được!"
Vốn tưởng cảnh giới Nguyên Anh có thể an tâm một chút.
Không ngờ động một cái lại nhảy ra một Hóa Thần, cứ như nấm mọc sau mưa vậy, tổ chức quái nào cũng có Hóa Thần.
Ngẫm lại cũng phải chậc chậc mấy cái.
Lữ Thiếu Khanh càng nghĩ càng giận, hét lên với Kế Ngôn: "Mau lên cho ta, lên Hóa Thần luôn đi cho ta. Có thế ta mới không cần phải ấm ức thế này!"
Chỉ cần Kế Ngôn đột phá được cảnh giới Hóa Thần, với thực lực của hắn ta, chênh lệch một hai cảnh giới nhỏ không thành vấn đề.
Hóa Thần sơ kỳ có thể không cần sợ Hóa Thần trung kỳ, dù có đánh không lại cũng không chết được.
Mà có một Đại sư huynh Hóa Thần chống sau lưng, hắn có thể đi khắp cả thiên hạ này, thấy ai không vừa ắt đều có thể lớn tiếng thân thiết chào hỏi, không cần lo bị đánh chết.
Tóm lại, có một Hóa Thần làm chỗ dựa sau lưng có rất nhiều cái lợi.
Lữ Thiếu Khanh không xác định được bao lâu nữa mình mới tiến vào Hóa Thần được, so với bản thân thì rõ ràng Đại sư huynh thiên tài đáng tin cậy hơn.
Tiêu Y thận trọng nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, trên Hóa Thần còn có cảnh giới Luyện Hư đấy."
Lữ Thiếu Khanh xoay đầu lại, hung ác hỏi: "Muội ngứa da đấy à?"
Tiêu Y vội vàng ngậm miệng, mau mãn lột thêm mấy viên linh đậu, dâng lên bằng cả hai tay.
Lữ Thiếu Khanh nể mặt linh đậu không so đo với Tiêu Y nữa, hắn nói thâm sâu: "Nha đầu muội phải cố gắng."
"Con người ta quá ngốc, dễ bị người †a bắt nạt."
"Muội làm sư muội phải cố gắng hơn nữa, chỉ khi nào muội cường đại ta mới không cần lo bị người ta bắt nạt."
Khu khụ.
Tiêu Y nhịn đến mức đỏ cả mặt, cứ như vừa nuốt hết một nắm ớt vậy."Nhị sư huynh, ai dám bắt nạt huynh chứ?”
Huynh không di bắt nạt người khác, người ta đã phải thắp nhang cầu nguyện rồi.
Trước mặt huynh, ai có thể bắt nạt nổi huynh?
Từ khi biết huynh, muội chỉ thấy mỗi Đại sư huynh là miễn cưỡng có thể chèn ép được huynh, những người khác trước mặt huynh không chiếm được tí lợi ích gì.
Cho dù là Thánh chủ của Thánh địa cũng không phải không làm gì được huynh sao?
Lữ Thiếu Khanh lại càng thương tâm, bi thương vạn phần như một đứa trẻ bị cướp đồ chơi: "Nhiều người bắt nạt Nhị sư huynh của uội lắm."
"Nếu không phải ta dễ bị bắt nạt, ta sẽ tới đây sao?"
"Tóm lại, tất cả chỉ vì thực lực không đủ mạnh."
"Muội phải cố gắng thật nhiều cho †a, nếu không ta sẽ xử lý muội."
Nói xong câu cuối, Lữ Thiếu Khanh lại hung hăng trừng mắt với hai con Bạch đang rúc vào bên cạnh Tiêu Y: "Cả hai con mèo ngốc khỉ ngốc các ngươi cũng thế, cũng phải cố gắng thật nhiều cho tai"
"Sau này phải làm linh thú hung ác nhất mạnh nhất cho ta, có thể cho ta nghênh ngang đi ra ngoài."
Mình không làm được gì Tiên Đế, vậy phải cố gắng một chút, cố ép sư huynh, ép sư muội, ép linh sủng, chỉ cần bọn họ đều mạnh lên.
Mình ra ngoài có thể nghênh ngang được rồi. Những tháng ngày đó, tưởng tượng thôi cũng muốn cười rồi.
Nhìn huynh thành rồng, xem muội thành phượng, còn ta làm cá ướp muối.
Tiêu Y đau khổ, một áp lực lớn đến thế đang chờ đợi nàng.
"Nhị sư huynh, muội, muội sợ."
Lữ Thiếu Khanh không vui: "Có phải muội thiếu chí khí không? Không phải muội nói muốn có ngày tay trấn áp Đại sư huynh, chân đạp ta sao?"
"Cố lên, cố lên, có mộng tưởng thì phải dám đối diện, muội không thể làm cá ướp muối được."
Tiêu Y muốn khóc rồi: "Nhị sư huynh, huynh, không bằng để Đại sư huynh cố gắng đi."
"Ta cũng muốn lắm, nhưng ai bảo huynh ấy ngu xuẩn như thế chứ? Chậm muốn chết!" Lữ Thiếu Khanh vạn phần ghét bỏ.'Đến giờ cũng chẳng có động tĩnh gì, ai mà yêu nổi."
Nhưng Lữ Thiếu Khanh vừa dứt lời, chợt bên Kế Ngôn có dao động.
Kế Ngôn đột phá, từ cảnh giới Nguyên Anh tầng sáu tiến vào cảnh giới Nguyên Anh tầng bảy, chính thức từ Nguyên Anh trung kỳ bước vào Nguyên Anh hậu kỳ.
Khí tức cường đại càn quét, cuối cùng chậm rãi bị kiềm chế.
Lữ Thiếu Khanh vui mừng quá đỗi: "Quá tốt rồi, phải tiếp tục cố gắng, thiếu mấy cảnh giới nữa là có thể tiến vào Hóa Thần rồi."
Hắn nghiêm túc nói với Kế Ngôn: "Huynh không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, mỗi ngày phải tăng tốc tu luyện cho ta, nhanh chóng tiến vào Hóa Thần."
"Huynh thành Hóa Thần rồi, mọi người ở đây sẽ được bảo vệ tốt hơn."
Tiêu Y âm thầm bĩu môi. Khẳng định Nhị sư huynh đang định chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, muốn đi nghênh ngang đây mà.
Kế Ngôn cảm nhận một chút, lại nhìn Lữ Thiếu Khanh hỏi: "Đệ thì sao? Khi nào thì đệ tới?"
"Huynh quản ta?" Lữ Thiếu Khanh khó chịu phân nộ quay đầu: "Ta là người bình thường, không biến thái như huynh."
Tiêu Y yếu ớt giơ tay: "Nhị sư huynh, muội mới là người bình thường, các huynh đều là thiên tài."
"Người lớn nói chuyện trẻ con dám chen miệng vào à? Ta thấy gần đây muội ngứa ra rồi phỏng?" Lữ Thiếu Khanh lại quay sang Kế Ngôn, nói: "Cho nàng mười đạo tá đạo kiếm ý đi, để cho nàng tu luyện cho tốt, nửa năm nay rồi nàng còn chưa đột phá."
Tiêu Y trợn mắt nhìn hắn. Nửa năm dài lắm à?
Hai năm ta đạt được đến thế này đã là rất nhanh rồi.
Nửa năm không đột phá là chuyện rất bình thường được không?
Người khác nửa năm, một năm cũng chưa chắc đã có thể đột phá nữa là.
Không phải ta vừa mới nói sao?
Ta là người bình thường, hai người các huynh mới là thiên tài, là biến thái.
Tiêu Y cố gắng tranh thủ vì chính mình, lần nữa nhắc lại: "Nhị sư huynh, muội chỉ là người bình thường, nửa năm không lâu lắm đâu." "Đúng không, Đại sư huynh?”
Nhất định phải để cho hai vị sư huynh biết sư muội của họ chỉ là một người bình bình thường thường, không phải thiên tài gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận