Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 177 - Mục đích của Chưởng môn



Chương 177: Mục đích của Chưởng mônNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh kiên quyết khinh bỉ quan điểm này của Chưởng môn, đồng thời thuyết phục: “Chưởng môn, đừng vì chút mặt mũi mà tự làm khó mình, nên ra tay thì cứ ra tay thôi.”“Ngài là Nguyên Anh hậu kỳ, tìm mấy cái cớ giết gà dọa khỉ ai làm gì được ngài chứ?”“Tu sĩ mà không thể làm việc thẳng thắn, tùy tâm tùy tính, cái gì cũng không dám thì còn tu tiên cái cọng lông, lâu như vậy ngài không có đột phá cũng là vì nguyên nhân này.”Gia hỏa hỗn đản này. Ngu Sưởng cũng hơi hốt hoảng, đồng thời trong lòng kiên định quyết định, sau này tuyệt đối không thể để cho tên hỗn đản này ngồi lên cái ghế Chưởng môn Lăng Tiêu Phái.Ngu Sưởng mắng to: “Hỗn đản. Ngươi nói giết là giết à? Ta giết ngươi trước được không?”Sau đó ông giơ tay lên: “Ngươi có làm không?”Trời ơi, ngài đến mức này rồi, con còn có thể nói một chữ không sao?Lữ Thiếu Khanh bi tráng đáp: “Làm. Con làm là được chứ gì?”Thấy Lữ Thiếu Khanh đồng ý, Ngu Sưởng lập tức đổi thái độ, cười tươi khen ngợi: “Ta tin với năng lực của con sẽ làm rất tốt.”Được Chưởng môn để mắt thế, trong lòng Lữ Thiếu Khanh chẳng những không vui mà còn cực kỳ phiền muộn.Hắn lẩm bẩm: “Chưởng môn, ngài dám để con tới, đến khi ấy con sẽ chơi chết tất cả bọn họ.”Không phải ngài sợ mất mặt sao? Con cho ngài không còn mặt luôn.Không ngờ Ngu Sướng lại tỏ vẻ chẳng quan tâm, không hề nổi giận: “Không sao, ngươi chơi chết được thì chơi chết đi, dù sao nếu sau này người ta tìm tới cửa hỏi tội, ta chẳng có cách nào cũng chỉ có thể giết ngươi cho người ta hả giận.”Tiểu tử, ngươi tưởng chỉ có ngươi biết chơi xấu thôi sao?Lữ Thiếu Khanh trừng mắt, có người Chưởng môn nào vô sỉ như ngài không?Con làm xong việc rồi, có phải ngài sẽ nấu chó săn không?Thấy Lữ Thiếu Khanh trợn trừng hai mắt, Ngu Sưởng rất đắc ý, cười hắc hắc mãi không thôi.Muốn đấu cùng ta à, ngươi còn non lắm.Sau đó, Ngu Sưởng nghiêm túc nói với Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, lần đại điển này được tổ chức là vì Đại sư huynh của ngươi.”“Ngươi không định khiến cho đại điển của Đại sư huynh ngươi không thể tổ chức, rồi ném hết mặt mũi Đại sư huynh của ngươi chứ?”Lữ Thiếu Khanh phiền muộn. Rắn nãy giờ, giờ mềm sao?Ôi, vì tên kia, chỉ có thể xông lên thôi.Lữ Thiếu Khanh đưa ra điều kiện: “Chưởng môn, ngài phải cam đoan, người từ Nguyên Anh trở lên sẽ không ra tay.”Quả nhiên, lôi Kế Ngôn ra nói dễ hơn nhiều.Vẫn là chủ ý của Thiều sư đệ lợi hại.Ngu Sưởng thầm bội phục sư đệ Thiều Thừa của mình, không hổ là sư phụ, hiểu rõ đệ tử mình nhất.Ngu Sưởng ra hiệu cho Lữ Thiếu Khanh không cần lo lắng: “Yên tâm đi, bọn họ không dám ra tay đâu có ta ở đây nhìn chằm chằm rồi.”“Ngươi chỉ cần đối phó với đám hậu bối kia là được rồi.”“Ta cũng có nói với Hạng sư huynh của ngươi rồi, đến khi đó sẽ phối hợp hành động với ngươi.”Ngu Sưởng dặn dò một hồi rồi rời đi.Để lại Lữ Thiếu Khanh vẫn đang phiền muộn.Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng trong nhà gỗ của Kế Ngôn cảm nhận kiếm ý xung quanh, rơi vào trầm tư.Nửa ngày sau, hắn mới mắng một câu: ‘Phiền chết thôi!”Cuối cùng, thản nhiên rời đi.Bên ngoài là bốn nàng Hạ Ngữ đang chờ.Thấy Lữ Thiếu Khanh phiền muộn đi ra, Tiêu Y tri kỉ tiến lại hỏi thăm.“Nhị sư huynh, Chưởng môn tìm huynh có việc gì không?”Lữ Thiếu Khanh thở dài, cực kỳ bất đắc dĩ.“Ta trốn đến đây rồi còn có thể tìm tới cửa.”Mấy người Hạ Ngữ ở bên cạnh im phăng phắc.Một đệ tử dám từ chối nhận phi kiếm truyền thư của Chưởng môn, còn dám ném lại, rồi chạy trốn không chịu gặp Chưởng môn cũng chỉ có mình ngươi thôi!Tính cách này của ngươi không bị trục xuất khỏi Lăng Tiêu Phái đúng là một kỳ tích.Tiêu Y còn đang tò mò không biết Chưởng môn tìm Lữ Thiếu Khanh có chuyện gì.“Nhị sư huynh, huynh nói xem Chưởng môn tìm huynh có chuyện tốt gì?”“Chuyện tốt gì?” Cái này có thể gọi là chuyện tốt à? Lữ Thiếu Khanh chỉ vào đầu Tiêu Y: “Muội ngớ ngẩn à, tìm đến tận cửa rồi còn có chuyện tốt gì nữa?”Là chuyện tốt mà ta sẽ trốn đi sao?Tiêu Y bị chỉ mà chạy trối chết trốn xa thật xa.Nhìn Hạ Ngữ đang ngại ngùng nhịn cười, Lữ Thiếu Khanh nói: “Hạ Ngữ sư tỷ tỷ đã nói nợ ta một món nợ ân tình.”“Hiện tại ta có việc cần tỷ hỗ trợ, tỷ coi như trả ân ta đi.”Tiêu Y đang chạy trối chết chạy về, trợn tròn hai mắt, rốt cuộc là chuyện gì?Tò mò chết người.Hạ Ngữ cũng rất tò mò, rốt cuộc Ngu Sướng tìm Lữ Thiếu Khanh là có chuyện gì mà cần mình giúp đỡ?“Được mà, Lữ sư đệ, ngươi nói đi, muốn ta làm gì?”“Không vội, chúng ta xuống núi ăn bữa cơm đi.”Tiêu Y méo miệng, sắc mặt rất khó coi.Đối mặt với một bàn mỹ thực nàng không có bất kỳ khẩu vị gì.Lữ Thiếu Khanh vẫn chưa hề nói Chưởng môn tìm đến hắn là có việc gì.Vấn đề này như một con mèo nhỏ không ngừng gãi trong lòng Tiêu Y, khiến nàng vô cùng khó chịu.Mỹ thực trước mặt mà nàng không muốn ăn tí nào.Bị Lữ Thiếu Khanh trêu chọc đến mức không có tí khẩu vị nào.Nhìn Lữ Thiếu Khanh không ăn nữa, bắt đầu xỉa răng.Tiêu Y lại lần nữa nhắc lại vấn đề trong lòng, thúc giục: “Nhị sư huynh, huynh đừng có thừa nước đục thả câu nữa, mau nói với ta rốt cuộc Chưởng môn muốn huynh làm gì?”Trong lòng Tiêu Y rất khó chịu, từ đầu đến cuối vấn đề này luôn treo trong lòng nàng.Nếu có thể đánh thắng được Lữ Thiếu Khanh chắc nàng cũng ra tay rồi đấy, dùng vũ lực ép buộc Nhị sư huynh nói ra câu trả lời cho nàng.Lữ Thiếu Khanh xỉa răng chậm rãi nói: “Gấp cái gì, đến lúc nên biết sớm muộn gì muội cũng sẽ biết.”Tiêu Y giận đến đau cả gan, Nhị sư huynh quá ghê tởm.Không biết khiến người ta ăn mất ngon sẽ ảnh hưởng đến dạ dày người ta sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận