Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1619

Chương 1619Chương 1619
"Tới đây cho tal"
Ngu Sưởng hét lớn một tiếng, duỗi tay về phía Lữ Thiếu Khanh, linh lực vô hình mãnh liệt tuôn ra, hóa thành bàn tay †o lớn giữa không trung.
Biết Lữ Thiếu Khanh là Nguyên Anh kỳ cho nên Ngu Sưởng không nương tay.
Ông ta gần như xuất toàn lực, hung hăng trấn áp, còn giam cầm không gian chung quanh, nhốt Lữ Thiếu Khanh lại sau đó tóm lấy hắn.
Nhưng thao tác mà Ngu Sưởng cho rằng vô cùng chắc chắn vào khắc cuối cùng, trống rỗng.
Bàn tay vô hình rơi xuống, lại không mò được gì.
Lữ Thiếu Khanh không biết đã biến mất từ lúc nào, làm thế nào biến mất, biến mất như thế nào, Ngu Sưởng không biết.
"Chưởng môn, người làm gì vậy?" Âm thanh của Lữ Thiếu Khanh vang lên trên đầu Ngu Sưởng: "Mấy năm không gặp, vừa gặp mặt đã muốn khi dễ con, người chờ đấy, con đi tìm tổ sư."
"Con phải để tổ sư chủ trì công đạo cho con."
Ngu Sưởng khiếp sợ ngẩng đầu lên, Lữ Thiếu Khanh sao chạy lên được bầu trời mà ông ta không hề phát hiện chứ.
"Tiểu tử, ngươi..."
Ngu Sưởng đầu tiên là giật mình, sau đó không cam lòng.
Còn dám tránh?
"Tiểu tử, ngươi xuống đây cho ta!"
Ngu Sưởng xuất thủ lần nữa, lần này, ông ta trừng to mắt, khí cơ một mực khóa chặt Lữ Thiếu Khanh: "Để xem lần này ngươi trốn đi đâu!"
Vẫn chộp vào hư không như cũ, dường như cả bầu trời đều bị hắn nắm trong tay.
Nhưng điều khiến Ngu Sưởng khiếp sợ là, Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa biến mất, lặng yên không tiếng động biến mất ngay trong tầm mắt ông ta.
Thậm chí ông ta còn không phát hiện Lữ Thiếu Khanh biến mất như thế nào.
"Chưởng môn, đừng làm rộn." Lữ Thiếu Khanh xuất hiện trước mặt Ngu Sưởng, hơi có mấy phần ghét bỏ nói: "Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn quậy thế?"
"Tiểu tử, ngươi thực lực gì?" Ngu Sưởng lúc này còn không kịp phản ứng, thì ông ta không xứng làm chưởng môn nữa.
Một lần có thể nói là ngoài ý muốn, hai lần thì không thể ngoài ý muốn nữa rồi.
"Hóa Thần!"
Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng một câu khiến Lữ Thiếu Khanh suýt nữa thì cắn đầu lưỡi cảu mình.
"Tiểu tử, ngươi đang nói bậy bạ gì đó?"
Nói đùa!
Ngươi mới bao nhiêu lớn, ngươi đã là Hóa Thần rồi?
Lữ Thiếu Khanh cũng không nói nhảm, thoáng hiển lộ một chút khí tức của mình.
Cảm nhận được khí tức đặc hữu của Hóa Thần, lần này Ngu Sưởng thật sự cắn đầu lưỡi của mình. Ông ta ngây dại.
Thật sự là Hóa Thần, mình đang nằm mơ sao?
Chẳng lẽ mình bế quan đã hơn trăm năm rồi sao?
Ngu Sưởng choáng váng cả người.
Còn trẻ như vậy đã là Hóa Thần, thật sự là đệ tử môn phái mình sao?
"Chưởng môn?" Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Ngu Sưởng choáng váng, hơn nửa ngày đều chưa tỉnh hồn lại, cả người rơi vào trạng thái đờ đãn.
Lữ Thiếu Khanh không kìm được lo lắng.
Không phải bị mình kích thích nên ngốc rồi đấy chứ?
Vừa trở về đã kích thích chưởng môn thành đồ đần, nếu như vậy, hắn sẽ không thể tiếp tục ở lại Lăng Tiêu Phái nữa.
Vẫn nên tranh thủ thời gian thu thập đồ lên đường thôi.
Cho nên, Lữ Thiếu Khanh rất lo lắng lại gân, phất phất tay trước mặt Ngu Sưởng, thận trong gọi: "Chưởng môn, người không sao chứ?"
"Ngươi, tiểu tử!"
Ngu Sưởng lấy lại tinh thần, bỗng nhiên nhảy lên cao ba trượng, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh hô to một tiếng.
Tiếp theo cơ thể ông ta xông lên trời, bay về phía xa: "Ha ha..."
Âm thanh quanh quẩn giữa trời đất, , đinh tai nhức óc.
Lữ Thiếu Khanh mắt trợn tròn, nhìn Ngu Sưởng biến mất, đầu hắn to lên rồi: "Không thể nào, điên thật rồi?"
"Xong đời rồi, ta phải cuốn gói bỏ chạy đây."
Lữ Thiếu Khanh rất cạn lời, quay về còn chưa kịp ngủ chưởng môn đã điên rồi.
Nghiệp chướng.
Chưởng môn điên rồi, hắn không thể tiếp tục ở lại Lăng Tiêu Phái nữa.
"Chưởng môn này tố chất tâm lý chả được gì cả, chẳng phải chỉ là một Hóa Thần thôi sao, ngay cả tin này cũng không tiếp nhận được à?"
"Làm chưởng môn không trải qua khảo hạch đã lên chức sao?"
Lữ Thiếu Khanh bên này đang còn suy nghĩ đường chạy trốn thì Ngu Sưởng đã quay lại.
Ông ta vọt thẳng tới, lớn tiếng nói: "Tiểu tử, đi với ta gặp tổ sư."
Lữ Thiếu Khanh thấy thế vui mừng: "Người không điên?"
"Tốt quá rồi."
Nói chuyện trung khí vô cùng, ngữ khí rõ ràng, không giống dáng vẻ bị điên.
Ngu Sưởng trừng mắt hắn một cái: "Tiểu tử khốn kiếp, ngươi mong ta điên lắm đúng không?"
"Đi, tranh thủ thời gian đi với ta gặp tổ sư."
"Gặp tổ sư làm gì? Con không rảnh!"
Chỉ cần chưởng môn không điên vậy là tốt rồi, Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng thở ra, xem ra không cần cuốn gói lên đường rồi.
Ngu Sưởng bên này lại thúc giục: "Tiểu tử, ngươi thành Hóa Thần, đây là việc vui, nhất định phải đi nói cho tổ sư."
"Hơn nữa còn có đại sự muốn thương lượng với ngươi." "Con không rảnh, con bề bộn nhiều việc, con không có thời gian." Lữ Thiếu Khanh quả quyết nói liên tục ba không.
Chưởng môn không điên, không cần phải nể mặt ông ta, trực tiếp từ chối.
"Đại sự của môn phái, mọi người tự xử lý là được, không cần thương lượng với con, con không hiểu, cũng không hứng thú."
Nói đùa, đại sự môn phái, hắn có bao giờ tham dự chứ?
Trở vê nơi này, ta muốn được làm chính mình.
Hơn nữa, vừa trở về, giường còn nằm chưa nóng, thương lượng đại sự cái cọng lông.
Ngu Sưởng hung tợn trừng mắt Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, tranh thủ thời gian, đừng ép ta phải động thủ." "Không phải ban nãy người vừa động thủ sao?"
Lời này khiến Ngu Sưởng ôm đầu, ông ta đau đầu rồi.
Tên tiểu tử khốn kiếp trước mặt đã là Hóa Thần, ông ta là chưởng môn nhưng đã không phải là đối thủ.
Ngu Sưởng đột nhiên vô cùng hoài niệm thời gian có Thiều Thừa ở đây.
Giờ ông ta không làm gì được Lữ Thiếu Khanh, không có Thiều Thừa ở đây, người duy nhất có thể đè ép được Lữ Thiếu Khanh có lẽ chỉ có tổ sư.
Ông ta hỏi lần nữa: "Tiểu tử, thật sự không đi à?"
"Không đi! Người muốn làm gì, ta kiên quyết ủng hộ" Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay: "Người nói làm thế nào làm thế ấy, dù là giết người phóng hỏa, cướp bóc, trắng trợn cướp đoạt dân nữ. Chỉ cần là quyết định do người đưa ra, con đều cực lực tán thành, tuyệt đối không bất kỳ dị nghị gì." Chương 1620
Tiểu tử khốn kiếp!
Trong lòng Ngu Sưởng mắng to nhưng Lữ Thiếu Khanh không muốn, ông ta cũng không làm gì được Lữ Thiếu Khanh.
Trước kia khó chơi, hiện tại càng thêm khó chơi.
Ngu Sưởng chỉ có thể ôm đầu quảng lại một câu dọa dẫm: "Tiểu tử, ngươi chờ ở đây cho ta."
Lữ Thiếu Khanh nhìn Ngu Sưởng rời đi, cười đắc ý: "Hắc hắc, thoải mái quá."
Chưởng môn không điên, hắn không cần bỏ chạy, hắn vẫn là một đứa trẻ có nhà.
"Haizz, lâu lắm rồi, tấm võng này không ai nằm đã mốc meo rồi." Nhưng Lữ Thiếu Khanh còn chưa nằm xuống bao lâu Ngu Sưởng đã một lần nữa chạy đến.
Mà lần này tới không đơn giản chỉ có Ngu Sưởng.
Tổ sư Kha Hồng, chưởng môn Ngu Sưởng cùng bốn phong chủ, Lục Tế, Tỉ Dao, Cơ Bành Việt, Tiêu Sấm.
Sáu người cùng nhau mà đến, cùng nhau xuất hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh, sáu cặp mắt chăm chú nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
Sáu người đều không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh như nhìn động vật quý hiếm, trên mặt mang vẻ ngạc nhiên.
Lữ Thiếu Khanh bị đám người nhìn chằm chằm, phất phất tay, tựa hồ muốn đuổi người: "Các người nhìn con như vậy làm gì?" "Các ngươi đều không cần tu luyện sao? Chạy tới vây xem con, thú vị lắm sao?"
"Thượng tầng Lăng Tiêu Phái không cố gắng, môn phái làm sao phát triển."
Lữ Thiếu Khanh mở miệng phá vỡ bình tĩnh, Kha Hồng cũng mở miệng: "Tiểu tử, ngươi đã là Hóa Thần rồi?"
Trong giọng nói mang theo chấn kinh cùng hoài nghi.
Ngu Sưởng chạy tới nói với lão Lữ Thiếu Khanh là Hóa Thần, lão suýt nữa đã đánh Ngu Sưởng.
Làm gì có chuyện không hợp thói thường như vậy chứ?
Rất khó để người ta có thể tin tưởng.
"Đúng vậy, chuyện có bao lớn đâu chứ?" Sau đó Lữ Thiếu Khanh phô bày chút khí tức của mình.
"Thật là Hóa Thần!"
"Hảo tiểu tử!"
"Ta không phải đang nằm mơ chứ?"
Mấy người Lục Tế nhao nhao kinh hãi, khó tin kêu lên.
Quá khoa trương.
Lữ Thiếu Khanh mới bao nhiêu tuổi chứ?
Mấy năm trước mới là Nguyên Anh đã đủ không hợp thói thường, bây giờ lại là cảnh giới Hóa Thần.
Mấy người Lục Tế cảm thấy thế giới quan của mình phải chịu đả kích rất lớn.
Mấy người bọn hắn mấy năm gần đây cũng chỉ đột phá một hai cảnh giới nhỏ đã là rất khoa trương rồi.
Không ngờ được là, Lữ Thiếu Khanh còn khoa trương hơn cả bọn hắn.
"Thiếu Khanh, con làm như thế nào vậy?" Ti Dao mở miệng, trong giọng nói dễ nghe mang theo kinh ngạc.
"Thiên tài ạ!" Lữ Thiếu Khanh dương dương đắc ý, dáng vẻ như bị hù dọa của đông đảo trưởng bối khiến hắn rất hài lòng.
"Đại sư huynh cũng là Hóa Thần."
Tin tức này ngược lại không cho bọn hắn có quá nhiều kinh ngạc.
Thiên phú của Kế Ngôn bọn hắn biết rất rõ, Lữ Thiếu Khanh là Hóa Thần, Kế Ngôn cũng là Hóa Thần, lộ ra rất hợp lý.
Kha Hồng nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, trong ánh mắt lại mang theo vài phần lo lắng.
Lão hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, ngươi biết vì sao ngươi có thể đột phá Hóa Thần nhanh như vậy không?"
Chuyện của mình đương nhiên Lữ Thiếu Khanh biết rõ, cảnh giới hiện tại của hắn đi từng bước từng bước một, không có chuyện căn cơ bất ổn.
"Biết ạ, vất vả chết con rồi." Lữ Thiếu Khanh ngẫm lại đều chua xót.
Không ngừng chiến đấu với người khác, bị người ta đuổi giết, còn vì kiếm vài viên linh thạch mà vắt hết óc, hao tổn tâm cơ, nhảy múa trên dây thừng, sự chua xót trong đó chỉ có bản thân hắn biết.
"Vất vả?" Kha Hồng cũng không biết tinh lực thật sự của Lữ Thiếu Khanh, lão lắc đầu, không đồng ý với cách nói của Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi nói cái này gọi là vất vả?"
"Ngươi không phát hiện thiên địa đã thay đổi sao?" "Thay đổi?" Lữ Thiếu Khanh không hiểu: "Con cũng không có cảm thấy có cái gì không bình thường."
Trời vẫn là trời này, đất vẫn là đất này mà.
"Không!" Kha Hồng sắc mặt nghiêm túc nói: "Thiên địa đã thay đổi, thiên đạo dường như đã buông lỏng áp chế đối với tu sĩ, trở nên dễ dàng tu luyện hơn nhiều, tu sĩ đột phá càng thêm dễ dàng."
Sau đó chỉ vào mấy người Ngu Sưởng nói: "Nọn hẳn mấy năm này thực lực cũng là đột nhiên tăng mạnh, liên tục đột phá."
"Nếu là lúc trước, bọn hắn đột phá một cảnh giới nhỏ không trên trăm năm cũng phải vài chục năm”
Lữ Thiếu Khanh hiểu ra ý của Kha Hồng: "Ý người muốn nói, ta có thể tiến bộ nhanh như vậy, là bởi vì nguyên nhân thiên địa thay đổi?"
"Có thể nói như vậy, cho nên, ngươi đừng quá mức đắc ý quên hình."
Vẻ mặt Kha Hồng nghiêm túc, dụng tâm của lão khiến Lữ Thiếu Khanh hiểu ra.
Cho nên, Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, nói với Kha Hồng: "Tổ sư, người còn không biết phẩm đức của con sao?"
"Phẩm đức gì?"
"Khiêm tốn, khiêm tốn là phẩm đức lớn nhất của con." Lữ Thiếu Khanh vuốt mũi mình một cái, nghiêm túc nói: "Toàn bộ Lăng Tiêu phái, người nào không biết là con khiêm tốn nhất chứ?"
"Con luôn sống khiêm tốn khép kín nhất."
Ngu Sưởng nhịn không được, đài này, nhất định phải hủy. "Ít nói hươu nói vượn, ngươi đây không phải là khiêm tốn, là lười biếng."
Kha Hồng cũng biết Lữ Thiếu Khanh là ai, không tiếp lời hắn, mà hỏi: "Mấy năm nay, các ngươi đã đi đâu?”
"Đã làm gì?"
Mặc dù nói rằng hoàn cảnh tu luyện đã trở nên đơn giản dễ dàng, nhưng tiến bộ nhanh như vậy vẫn là rất khoa trương.
Lữ Thiếu Khanh thở dài, trầm lặng nói: "Việc này, kể ra rất dài dòng."
Đến rồi!
Ngu Sưởng âm thầm cắn răng.
Giống như Lữ Thiếu Khanh nói với ông ta, sau khi nói ra năm chữ kể ra rất dài dòng thì không định mở miệng nữa.
Mấy người Kha Hồng đợi nửa ngày cũng không thấy Lữ Thiếu Khanh mở miệng, không kìm được hỏi: "Tiểu tử, sau đó thì sao?"
Lữ Thiếu Khanh nhún vai, dáng vẻ khiến người ta tức giận đến mức nghiến răng: "Không có sau đó, kể ra rất dài dòng."
Ngu Sưởng ở bên cạnh giúp Lữ Thiếu Khanh giải thích: "Tổ sư, tên tiểu tử khốn kiếp này ý nói là dài dòng lắm, hắn lười kể"
Kha Hồng có chút tức giận: "Tiểu tử, ngươi ở trước mặt ta cũng muốn lười biếng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận