Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1116: Ngươi giúp ta xem thử cái trán

Chương 1116: Ngươi giúp ta xem thử cái tránChương 1116: Ngươi giúp ta xem thử cái trán
Dận Khuyết cười ha ha, tràn đầy khinh miệt khinh thường: "Loại người như ngươi cũng biết cao thủ Hóa Thần?"
"Không sai, trong tổ chức Thí Thần của chúng ta cao thủ nhiều như mây, Hóa Thần dĩ nhiên cũng có."
Lữ Thiếu Khanh ngoài mặt không biểu hiện nhưng trong lòng lại chửi mẹ.
Hóa Thần chó chết gì đó là tồn tại đáng ghét nhất.
"Công tử, có cao thủ Hóa Thần đứng sau lưng làm chỗ dựa chắc chắn không có ai dám trêu chọc công tử đâu nhỉ?" Lữ Thiếu Khanh lại nói: "Ngay cả quái vật cũng không dám động đến ngươi một cái nhỉ" Dận Khuyết ngạo nghễ đứng đó, kiêu ngạo như một con gà trống biết đẻ trứng, mặt mũi tràn đầy khinh thường: "Ta ra ngoài hành tẩu trước nay không cần ai làm chỗ dựa cho ta."
"Ở thế giới này không ai có thể gây rắc rối cho ta."
Dận Khuyết là thiên tài, rất tự tin vào thực lực của bản thân, từ nhỏ đến lớn chưa từng bại một lần.
Lữ Thiếu Khanh liền nói: "Công tử ngươi bây giờ ra ngoài một mình à? Người lớn trong nhà ngươi, không, Hóa Thần tiền bối không lo lắng sao?"
Dận Khuyết không vui, sắc mặt trở nên xụ lại, lời này của Lữ Thiếu Khanh khiến hắn ta vô cùng không thoải mái, hắn ta hừ một tiếng: "Ta tu vi cảnh giới Nguyên Anh kỳ, thiên hạ rộng lớn, ta đi đâu mà không được?" "Công tử là Nguyên Anh kỳ, vậy, vậy thì lợi hại quá!" Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc kêu lên: "Khách quý, công tử ngươi là khách quý của chúng ta, mau mau xuống đây, đừng ở trên đó hóng gió nữa. Coi chừng bị lạnh đấy."
Dáng vẻ kinh ngạc của Lữ Thiếu Khanh khiến Dận Khuyết vô cùng hưởng thụ, lòng hư vinh trong lòng được thỏa mãn cực lớn.
Hắn ta vẫn duy trì tư thế hơi ngẩng cao đầu, cố gắng kìm nén để không cười váng lên.
Hắn ta được không ít người lấy lòng nhưng phản ứng như Lữ Thiếu Khanh vẫn là lần đầu tiên.
Tuy nhiên loại cảm giác này thật sự rất thoải mái.
"Cũng được!" Dận Khuyết khoan thai nhảy xuống. Lữ Thiếu Khanh cười đến thêm vui vẻ: "Công tử thật can đảm."
"Hừ, ba người các ngươi cộng lại cũng không thể nào là đối thủ của ta." Dận Khuyết ngạo nghễ đứng trên boong tàu, hắn ta tự tin vào thực lực nên căn bản không hề sợ có âm mưu gì.
Hắn ta ngăn đám Lữ Thiếu Khanh là để chờ những người khác đuổi theo, vẫn còn chút thời gian vậy chi bằng ngồi thử loại thuyền lớn chưa từng nhìn thấy này, sau khi quay về cũng có thể nói khoác một phen.
"Đương nhiên, công tử ngươi lợi hại như vậy, cho ta một trăm lá gan cũng không dám xuất thủ với công tử ngươi." Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm đi đến trước mặt Dận Khuyết, sau đó đưa đầu sang: "Công tử, ngươi có thể nhìn giúp trán của ta có gì không?" "Có cái gì?"
Dận Khuyết ngạc nhiên, ta vừa xuống ngươi liền muốn ta nhìn giúp trán ngươi để làm cái gì? Muốn ta giúp ngươi nhìn trán, giúp ngươi đoán mệnh à?
Dận Khuyết ngạc nhiên nhìn trán Lữ Thiếu Khanh theo bản năng.
Sau một khắc, trước mặt hắn ta tối đen, trán Lữ Thiếu Khanh đụng mạnh lên trán hắn ta.
Đầu hai người như hai trái trứng gà đập mạnh vào nhau.
"Cốc!"
Tiêu Y đã sớm ngồi xổm bên cạnh, chống cằm xem trò vui nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh dùng đầu cụng mạnh vào đầu Dận Khuyết, tiếng va chạm khiến người ta tê dại cả da đầu vang lên khiến Tiêu Y không kìm được nghiến răng, theo bản năng sờ sờ trán mình. Đau quát
Nhìn thấy thôi cũng cảm thấy đau rồi.
Trong lòng Tiêu Y thầm chửi thề, đồng thời không kìm được mặc niệm thay Dận Khuyết.
Sau cú va chạm này chắc não cũng bị cụng cho nát rồi nhỉ?
Thật đáng thương!
Dận Khuyết bên này mắt nổi đom đóm, hắn ta cảm thấy mình đang rơi nhanh từ không trung vạn mét xuống, sau đó ót đập mạnh lên một miếng sắt dày vạn mét.
Cú dập này khiến ¡nh hồn hắn ta cũng bay ra ngoài, tìm nửa ngày không thấy đường trở về.
Nhưng dù sao hẳn ta cũng là Nguyên Anh kỳ, tố chất thân thể cường đại, chỉ trong một hô hấp, dưới ý thức mơ mơ màng màng hắn ta muốn chạy trốn theo bản năng.
Nhưng chỉ trong một hô hấp này đã đủ cho Lữ Thiếu Khanh thu thập hắn ta.
Vẫn sử dụng cách cũ, đầu tiên khởi xướng tấn công thần thức, khí tức vừa ngưng tụ của Dận Khuyết như quả bóng bị đâm mạnh, xì hết hơi trong nháy mắt.
Dận Khuyết ôm đầu kêu thảm, Lữ Thiếu Khanh thuận thế hạ cấm chế trên người hắn ta, biến hẳn ta thành tù nhân.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh làm xong thì đặt mông ngồi dưới đất: "Ai, mệt mỏi quát"
Tiêu Y tri kỷ xông lại, ngoan ngoấn bóp đùi cho Lữ Thiếu Khanh, nịnh nọt hỏi: "Nhị sư huynh, huynh không sao chứ?"
"Có chứ, ta đau chết đi được, không thấy trán ta sung hết lên rồi à?" Lữ Thiếu Khanh xoa trán của mình, ngữ khí vô cùng đáng thương, ngửa mặt lên trời thở dài: "Sư huynh không làm chính sự, sư muội ngốc nghếch, ta khổ quá mà!"
Cái trán của Lữ Thiếu Khanh ngay cả đỏ cũng chẳng hề đỏ lấy một chút, còn đầu Dận Khuyết thì xuất hiện một cục u nhỏ, đó mới thực sự là bị sưng lên.
Tiêu Y nhỏ giọng kháng nghị: "Nhị sư huynh, ta, ta có ngốc đâu."
"Nếu ta có đủ thực lực thì không cần Nhị sư huynh huynh rat ay, một mình †a sẽ bắt hắn lại."
Dận Khuyết bên này ôm đầu năm trên boong thuyền, mặc dù đã ngừng kêu thảm nhưng đau nhức ở đầu khiến hắn †a vẫn trong trạng thái sững sờ.
Tiêu Y hiếu kì hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, huynh bắt hắn làm gì?" Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: "Không bắt hắn thì làm gì? Giết hắn sao?"
"Không nghe thấy gia tộc người ta có Hóa Thần à? Móa nóe, vừa nghe đến Hóa Thần là ta đã thấy đau đầu, không thể không cụng hắn một cái để bớt đau đầu được sao?"
Ra ngoài hành tẩu giang hồ, lúc đánh nhau còn phải hỏi một câu trong nhà ngươi có Hóa Thần hay không.
Trong nhà có Hóa Thần, hắn đều phải cẩn thận từng li từng tí, sợ đánh chết đối phương.
Giờ mình làm chút chuyện tốt muốn rời đi nhưng lại bị người ta đuổi theo, muốn làm gì vậy?
Có phải là muốn báo thù ta không? Hay là muốn trách ta rảnh rỗi xen vào chuyện của người khác?
Đáng ghét hơn là, trong nhà còn có Hóa Thần. Thế nào? Muốn ỷ thế hiếp người đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận