Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1250: Tại sao không gõ cửa?

Chương 1250: Tại sao không gõ cửa?Chương 1250: Tại sao không gõ cửa?
Lo lắng trong lòng Tương Tư Tiên không giấu được, hiện lên ở trên mặt, cực kỳ lo lắng, giống như một mỹ nhân u buồn.
Bởi vậy có thể thấy được, trong lòng Tương Tư Tiên, Lữ Thiếu Khanh đã là một nhân vật phiền toái ngay cả gia gia nàng ta cũng khó có thể làm được.
"Mộc công tử, ta chỉ nói giả thiết."
Tương Tư Tiên dừng một chút: "Giả sử nếu như gia gia ta không cho ngươi đáp án ngươi hài lòng, ngươi sẽ làm như thế nào?"
Tương Tư Tiên muốn hỏi rõ ràng, để có một đề án tốt.
"Giả thiết?" Lữ Thiếu Khanh quyết đoán phất tay, vẻ mặt nghiêm túc: "Không tồn tại loại chuyện này."
"Ta tin tưởng Đại trưởng lão sẽ không lừa ta."
Biểu cảm nghiêm túc, làm cho Tương Tư Tiên trở nên hoảng hốt, nàng ta suýt chút nữa cho rằng Lữ Thiếu Khanh mới là tôn tử thực sự của Tương Quỳ, còn nàng ta chỉ là tôn nữ giả.
"Đi thôi, việc này không nên chậm trễ, mau đi gặp Đại trưởng lão."
"Để cho lão nhân gia chờ quá lâu, cũng không phải là cách làm lễ phép gì."
"Đi thôi, đi thôi..."
Lữ Thiếu Khanh dẫn đầu bay ra ngoài, nhảy lên trời, tốc độ cực nhanh, làm gì còn nhìn ra được chút dáng vẻ bị thương nào của hắn.
Tả Điệp đần độn nhìn Lữ Thiếu Khanh đang gào thét, nói với Tương Tư Tiên: "Tư Tiên tỷ tỷ, cứ như vậy thôi sao?"
Tương Tư Tiên thở dài thật sâu, kế tiếp sẽ như thế nào, nàng ta cũng không biết.
"Đi thôi!"
Tương Tư Tiên đuổi theo, hiện tại nàng ta chỉ có thể hi vọng ở trong lòng là hai người Tương Quỳ và Lữ Thiếu Khanh không nên nháo đến mức quá khó coi.
Tuy rằng gia gia của mình là Hóa Thần, nhưng nàng ta cũng không có nhiều lòng tin.
Từ lúc Lữ Thiếu Khanh đi vào đến bây giờ, gia gia của nàng ta không thể chiếm được nửa điểm tiện nghi trên người Lữ Thiếu Khanh.
Bị Lữ Thiếu Khanh làm cho râu ria dựng đứng. Lữ Thiếu Khanh thoải mái đi lên đỉnh núi, hít một hơi thật sâu: "Quả nhiên là nơi tốt."
"Núi không cao, hữu tiên tắc linh (có tiên ở thì sẽ thiêng)... Tất có là phòng ốc Sơ sài, a, nơi này thật đúng là có một căn phòng sơ sài sao?"
"Bị sét đánh thành như vậy, thật thảm mà..."
Nhìn thấy nhà gỗ nhỏ bị đánh thành phấn vụn, chỉ còn lại dáng vẻ miễn cưỡng nhìn ra được là nhà, Lữ Thiếu Khanh tấm tắc cảm thán.
"Quả nhiên, giả vờ cool sẽ bị sét đánh."
"Chẳng trách hai ngày nay nghe được tiếng sấm sét, thì lai là ở chỗ này sao?"
"Chậc chậc, nhằm vào soái ca, là sẽ bị sét đánh..." Tương Quỳ đen mặt xuất hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi nói ai bị sét đánh?"
Trên người Tương Quỳ tản ra hơi thở khó chịu, lúc nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh thật giống như thấy được kẻ nợ ông ta tiền không trả, còn chạy đi tiêu sái.
Lữ Thiếu Khanh tuyệt không sợ Tương Quỳ, chỉ vào căn nhà gỗ đổ nát nói: "Cái này, không phải bị sét đánh thì là cái gì?"
"Con người chung quy vẫn phải làm chút chuyện tốt mới được, không thể quá xấu, ngươi xem, đến Thiên Đạo cũng nhìn không vừa mắt."
Tương Quỳ càng muốn đánh người, tiểu tử hỗn đản này.
Ông ta đè nén tức giận, lạnh lùng hỏi: "Ngươi nói ta sao?"
"Ai nói ngươi?" Lữ Thiếu Khanh lườm ông ta một cái: "Tôi chỉ là biểu lọ cảm xúc ra mà thôi, đừng tự mình đối chiếu số ghế chứ."
"Thật là, đã bao nhiêu tuổi rồi? Vậy mà còn nhạy cảm như một đứa trẻ như vậy, có thấy mình ngây thơ không?"
Tương Quỳ tức giận xem thường nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái.
Thật sự là tiểu tử khốn kiếp.
Có cơ hội đều muốn giẫm lên ta phải không?
Ngươi đã nói ta keo kiệt, ta liền keo kiệt cho ngươi xem.
Tương Quỳ hạ quyết tâm trong lòng, mắt lộ hung quang, lúc này rất muốn dạy dỗ Lữ Thiếu Khanh một trận.
Lữ Thiếu Khanh nhạy bén phát hiện, lập tức thoáng hiện, đi tới bên cạnh Tương Tư Tiên. Đồng thời nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Đại trưởng lão, ngươi gọi †a tới là có chuyện gì phân phó sao?”
"Khụ khụ, ta đã phải kéo vết thương tới gặp ngươi đấy."
"Tiểu tử." Tương Quỳ nhịn không được tức giận quát: "Ngươi ít giả bộ ở chỗ này cho ta, ngươi bị thương sao?"
"Nói chuyện đàng hoàng cho ta."
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, lồng ngực nhô lên, nghiêm túc nói: "Không sai, nên nói chuyện đàng hoàng."
"Ai ra tay trước thì người đó là chó con, biết không?"
Sau khi nói xong, ung dung đi trước vài bước, lại đi tới trước mặt Tương Quỳ.
Nhìn bộ dáng muốn đánh của Lữ Thiếu Khanh, Tương Quỳ cố nén xúc động muốn đánh người. Ông ta nhìn Lữ Thiếu Khanh, cuối cùng vẫn không kiềm chế được tò mò trong lòng, hỏi: "Ngươi là ai?"
"Người tốt." Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt trả lời: "Một người tốt biết lễ phép, biết liêm sỉ."
"Nói chuyện đàng hoàng.' Tương Quỳ tức giận, ai hỏi ngươi cái này?
Ngươi mà cũng tính là người tốt biết lễ phép, biết liêm sỉ sao?
Ngươi làm lão nhân gia ta tức giận đến huyết áp đều tăng rồi này.
"Ngươi có phải là người Thánh tộc hay không? Có phải từ bên ngoài mà đến không?" Giọng Tương Quỳ lạnh lùng, cũng không có để cho Lữ Thiếu Khanh có quá nhiều kinh ngạc.
Tương Quỳ là người ngàn năm trước, dựa theo lời Mộc Vĩnh nói, ngàn năm trước, nơi này vẫn là Hàn Tinh Bắc Mạc.
Lữ Thiếu Khanh không có ý định giấu diếm, dù sao giấu diếm cũng vô dụng, hắn gật đầu: "Có thể nói như vậy, chúng ta đúng thật là từ bên ngoài mà đến."
Nhưng mà, lời này của Lữ Thiếu Khanh giống như hoàn toàn khơi dậy lửa giận của Tương Quỳ.
"Thánh Địa chết tiệt!"
Tương Quỳ quát khế một tiếng, trong thanh âm bao hàm oán khí và hận thù ngập trời.
Tiếp theo, hắn đưa một tay về phía Lữ Thiếu Khanh.
Trong phút chốc, Lữ Thiếu Khanh cảm giác thiên địa biến mất, nhưng thay vào đó là một bàn tay to của Tương Quỳ.
Tương Quỳ tựa như thiên thần, một bàn tay to che khuất bầu trời, trấn áp hắn.
Áp lực khủng bố, tựa như trời sập, mặt đất ngay lập tức biến thành một tầng bụi mù, cuồn cuộn khắp nơi.
Ba người Tiêu Y, Tương Tư Tiên và Tả Điệp bị áp lực cực mạnh này ép lui.
Lữ Thiếu Khanh nổi giận: "Chó con! Cẩu trưởng lão!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận