Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 792 - Huynh có thể học một chút tính thiện lượng của ta hay không? (tt)



Chương 792: Huynh có thể học một chút tính thiện lượng của ta hay không? (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh hiện tại đều nghĩ đến việc tìm đường trở về.Lữ Thiếu Khanh u oán nhìn chằm chằm Kế Ngôn: "Huynh nhìn xem, mỗi ngày đều gây ra phiền toái gì vậy?"Kế Ngôn bĩu môi, hắn ta mới không sợ.Ngược lại trong lòng hắn ta có vài phần hưng phấn, thế giới này quả nhiên còn có cao thủ mạnh hơn.Úc Linh từng đi đến Thánh Địa, biết càng nhiều chuyện, nàng ta nói: "Yên tâm đi, nếu không đến thời khắc mấu chốt, loại tồn tại này sẽ không xuất quan."Thế giới hiện tại tu luyện rất khó, đột phá cũng rất khó.Kẻ tồn tại ở mức này, mục đích chỉ có một, tu luyện, đột phá, phi thăng.Những chuyện khác, bọn họ sẽ không dễ dàng để ý tới và ra tay.Vậy thì tốt rồi, Lữ Thiếu Khanh thở phào nhẹ nhõm.Hắn chỉ sợ gặp phải loại lão già chơi không nổi, kiểu hậu bối chết cũng sẽ nóng nảy tới giết người.Lữ Thiếu Khanh trừng mắt nhìn Kế Ngôn: "Sau này an phận một chút cho ta, nếu không cũng phải nhanh chóng xử lý, giết chết những người biết chuyện."Si Hoàn lại mở miệng, nói: "Lúc ấy có hàng ngàn hàng vạn người nhìn."Ý của Si Hoàn là, cho dù giết người diệt khẩu cũng không giết nổi.Lữ Thiếu Khanh nghe xong, lập tức mang theo sát ý nồng đậm nhìn chằm chằm Si Hoàn.Da đầu Si Hoàn nhất thời tê dại, cảm giác mình giống như bị một con hung thú tuyệt thế nhìn chằm chằm: "Lữ, Lữ công tử...""Nói như vậy, ngươi cũng là người biết chuyện, tốt lắm, ta diệt ngươi, đỡ cho ngươi đi mật báo."Si Hoàn bị hù chết, vội vàng hô: "Lữ công tử, ngươi đừng hiểu lầm, ta tuyệt đối sẽ không đi mật báo."Lữ Thiếu Khanh cũng không tin, hắn hừ một tiếng: "Ngươi nói không là không sao? Coi ta dễ lừa sao? Lúc trước nên sớm giết hai người các ngươi mới đúng."Sau đó, nói với Kế Ngôn: "Đến, cái đuôi của huynh thì huynh tự xử lý sạch sẽ đi. Cẩn thận một chút, giữ lại nhẫn trữ vật trên người bọn họ cho ta."Kế Ngôn vẫn ôm tay, lạnh lùng nói: "Đi mật báo thì sao? Đệ muốn giết thì giết."Ngụ ý, hắn ta không quan tâm, cũng sẽ không ra tay.Lữ Thiếu Khanh lầm bầm: "Phiền toái muốn chết."Thấy Lữ Thiếu Khanh lấy thanh trường kiếm yêu dị ra, thân thể Mục Nham vô thức run rẩy.Chỗ bị đâm thủng lần trước phải trở về tĩnh dưỡng hơn nửa tháng mới khỏi.Si Hoàn nhìn Lữ Thiếu Khanh dường như không giống nói đùa, vội vàng nói ra thân phận hai người mình: "Đợi, đợi đã, chúng ta là Phản Thánh quân...""Phản Thánh quân?"Úc Linh và Úc Mộng sinh ra và lớn lên ở đây kinh hãi.Mặt Kế Ngôn không chút thay đổi, Phản Thánh quân cũng được, Ma tộc cũng được, Thánh tộc cũng được, hắn ta không quan tâm.Lữ Thiếu Khanh thì ồ một tiếng.Si Hoàn nhận thấy sát khí của Lữ Thiếu Khanh rút đi, trong lòng ông ta nhịn không được mà thở phào nhẹ nhõm."Lữ công tử, ngươi hẳn là biết Phản Thánh quân đúng không, Phản Thánh quân chúng ta và Thánh Địa không đội trời chung, cho nên, làm sao có thể đi mật báo đây? Thực ra, lần này chúng ta tới tìm hai vị công tử, là vì muốn hai vị công tử gia nhập Phản Thánh quân, cùng nhau đối phó với Thánh Địa."“Kế công tử giết người của Kiếm gia, kết thù với Kiếm gia. Kiếm gia là đại gia tộc của Thánh Địa, đại diện cho Thánh Địa. Nói cách khác hai vị công tử ngày sau sẽ là kẻ thù của Kiếm gia, không đội trời chung với Thánh Địa, cho nên, không bằng gia nhập vào đội quân của chúng ta, cùng nhau đối phó Thánh Địa, lật đổ Thánh Địa."Cuối cùng cũng nói ra mục đích thật sự của mình, Si Hoàn thở phào nhẹ nhõm.Mục Nham cũng vội vàng bổ sung, hứa hẹn: "Ta là phó thủ lĩnh của Phản Thánh quân, nếu như hai vị công tử nguyện ý gia nhập quân của chúng ta, địa vị của hai vị công tử sẽ ngang hàng ta, chỉ sau thủ lĩnh chúng ta."Lữ Thiếu Khanh im lặng nhìn hai người Mục Nham và Si Hoàn, hắn hiểu được ý tứ của hai người.Cho rằng hắn và Kế Ngôn đã trở thành kẻ thù của Kiếm gia, nên muốn lợi dụng điểm này để thuyết phục bọn họ gia nhập.Nếu như là Thánh tộc ở Hàn Tinh, không chừng sẽ đồng ý.Nhưng Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn không phải là người của Hàn Tinh, đến lúc đó khi phủi mông rời đi, Phản Thánh quân cũng được, Thánh Địa cũng được, có liên quan gì đến bọn họ?Mặc dù…Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh lóe lên, đầu óc xoay nhanh, ánh mắt của hắn dừng lại trên người Úc Linh một lát, cuối cùng lại dừng lại trên người hai người Mục Nham.Kế Ngôn vừa thấy bộ dáng này của Lữ Thiếu Khanh liền biết Lữ Thiếu Khanh có ý đồ xấu."Đệ muốn làm gì?"Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, không trả lời vấn đề của Kế Ngôn, hỏi Mục Nham: "Ngươi chính là thủ lĩnh Phản Thánh quân sao?""Mục Nham sửa lại: "Phó thủ lĩnh!”"Các ngươi cũng thật yếu, một phó thủ lĩnh mới Nguyên Anh tầng hai, lấy cái gì để đấu với Thánh Địa đây? Gia nhập quân của các ngươi, còn không bằng tự mình lấy dao cắt cổ còn nhanh hơn."Tiếp theo Lữ Thiếu Khanh hỏi Úc Linh: "Mạng bọn họ có tiền thưởng hay không?"Úc Linh gật đầu: "Thủ cấp của phó thủ lĩnh, Thánh Địa ra giá mười vạn linh thạch."Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, sát khí lại tràn ngập, giơ kiếm lên chỉ vào hai người Mục Nham và Si Hoàn: "Nào, ngoan ngoãn đưa đầu lên. Phó thủ lĩnh thì ra tay nhẹ một chút, đừng làm xước mặt mình, còn người kia thì chỉ góp đủ số, tùy tiện đi."Trong sân hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động.Trong lòng mọi người cũng không biết nên châm chọc như thế nào cho phải.Ngươi, như vậy, thật sự tốt sao?Úc Mộng nhịn không được lôi kéo tỷ tỷ của mình, thấp giọng hỏi: "Tỷ tỷ, Lữ, Lữ công tử là người như vậy sao?"Úc Linh gật đầu, cho nàng ta một ánh mắt, ý bảo nàng ta cẩn thận một chút, đừng trêu chọc Lữ Thiếu Khanh.Mục Nham và Si Hoàn không biết nói gì cho phải.Si Hoàn còn muốn lấy đầu đụng Lữ Thiếu Khanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận