Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 271 - Tính sai



Chương 271: Tính saiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTuyên Vân Tâm bó tay rồi.Nhớ lại khi ở trong bí cảnh, khi nàng ta cũng chuẩn bị dùng linh phù tứ phẩm cũng bị Lữ Thiếu Khanh đánh lén.Từ đó, nàng ta thua trong tay Hạ Ngữ, cuối cùng bị Lữ Thiếu Khanh nhục nhã dữ dội.Nàng ta không hiểu.Rốt cuộc tên Lữ Thiếu Khanh này là hạng người gì?Linh phù tứ phẩm là cha hắn sao?Hay là mẹ của hắn?Dùng thì dùng chứ, có cần phải tức giận vậy không?Bỗng nhiên, nàng kịp phản ứng lại.Nàng hô lớn với Cổ Liệt: “Cổ trưởng lão, cẩn thận linh thức của hắn.”Nhớ tới linh thức kinh khủng kia của Lữ Thiếu Khanh, trái tim Tuyên Vân Tâm không nhịn được mà run lên.Chắc chắn đây không phải linh thức mà Kết Đan kỳ có thể có được.Quá kinh khủng.Có thể so với thần niệm của Nguyên Anh.“Linh thức?”Cổ Liệt không hiểu lời này của Tuyên Vân Tâm.Linh thức có mạnh có yếu thì làm soa?Dù có mạnh hơn cũng có thể làm gì được ta?Cổ Liệt cũng không quá để bụng chuyện này.Gã ta tập trung vào trận chiến đấu.Nhưng nụ cười trên mặt gã ta không duy trì được bao lâu đã biến mất.Vì một cỗ kiếm ý phóng lên tận trời.Một con chim lửa to lớn như Chu Tước hồi sinh từ trong đống lửa phá vòng vây thoát ra.Sau lưng nó vô số cành lá bốc lên lửa lớn hừng hực.Vô số linh lực hỗn tạp trong đó không ngừng nổ tung.Tiếng nổ ùng ùng bên tai không ngớt, mặt đất run rẩy, sụp đổ.Sắc mặt Cổ Liệt cực kỳ khó coi.Ánh mắt gã ta cực kỳ khó tin.Đây chính là linh phù tứ phẩm đó.Vì sao Lữ Thiếu Khanh có thể dễ dàng phá giải được?Dù có kiếm ý cũng không nên mạnh thế chứ?Nhất thời Cổ Liệt khó mà chấp nhận được kết quả như vậy.Linh phù tứ phẩm càng khó gánh hơn linh phù tam phẩm.Sắc mặt Tuyên Vân Tâm âm trầm, nhịn không được mà thầm thở dài.Cổ Liệt không phải đối thủ của Lữ Thiếu Khanh.Dù cảnh giới thực lực của gã ta và Lữ Thiếu Khanh chênh lệch không nhiều.Nhưng kiếm ý mới thật sự khủng bố.Đây mới là thực lực thật sự của tên hỗn đản kia.Nghĩ tới đây, nàng ta không nhịn được mà chửi mắng ba tên phế vật Hạ Chính Nhiên.Ba người liên thủ, ấy vậy mà không thể khiến Lữ Thiếu Khanh bị thương bao nhiêu.May mắn làm sao, ta không đặt toàn bộ át chủ bài lên bọn họ.Tuyên Vân Tâm nghĩ tới con át chủ bài cuối cùng của mình, trong lòng cũng yên tâm hơn vài phần.Lữ Thiếu Khanh lao ra được thì mắng Cổ Liệt ầm ỹ: “Lão gia hỏa kia, ta tới làm thịt ngươi.”Cổ Liệt phẫn hận không thôi. Lại lấy ra một tấm linh phù tỏa ánh sáng tím nhàn nhạt nữa.Linh phù tứ phẩm!Lữ Thiếu Khanh thấy thế thì cuống lên gầm rống: “Lão gia hỏa, ngươi còn dám nữa?”Hắn phẫn nộ vận chuyển kinh thần quyết, linh thức tuôn ra như thủy triều hoa thành hồng thủy cuồn cuộn bao lây Cổ Liệt.Cổ Liệt cảm nhận được linh thức khổng lồ của Lữ Thiếu Khanh mà sợ hãi biến sắc.Đây là linh thức sao?Đây là linh thức mà tu sĩ Kết Đan kỳ nên có sao?Mà vì sao nó có được tính công kích mạnh như thế?Cổ Liệt cảm thấy linh thức của Lữ Thiếu Khanh hóa thành vô số thanh phi kiếm, không ngừng xâm lấn trong cơ thể gã ta.Phong mang sắc bén như phi kiếm thật sự, vô cùng bá đạo.Cho dù là bình chướng do linh lực hóa thành hay pháp khí phòng ngự cũng không đỡ nổi.Chẳng mấy chốc gã ta đã cảm nhận được cỗ linh thức này xông được vào trong cơ thể mình, bay thẳng lên thức hải.Sắc mặt Cổ Liệt lại càng lợi hại hơn.Một khi thức hải bị phá, gã ta xong đời.Gã ta điều động toàn bộ sức mạnh tới che chở cho thức hải của mình.Trước mặt linh thức khổng lồ của Lữ Thiếu Khanh, Cổ Liệt cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ chao đảo trong mưa to gió lớn, sóng biển kinh thiên.Bất kỳ lúc nào cũng có thể bị sóng biển nuốt mất.Nhưng dù là Kế Ngôn cũng ăn thiệt trước linh thức của Lữ Thiếu Khanh.Cổ Liệt bất quả cũng chỉ là tu sĩ Kết Đan tầng tám, hơn nữa còn không phải loại thiện về chiến đấu.Bị linh thức của Lữ Thiếu Khanh tấn công, không thể chống đỡ được bao lâu, chẳng mấy chốc thức hải của gã ta đã bị phá.Linh thức của Lữ Thiếu Khanh như cường đạo xông vào trong thức hải của Cổ Liệt, cướp bóc đốt giết phá hoại nghiêm trọng thức hải của Cổ Liệt.Toàn thân Cổ Liệt run rẩy, ôm đầu quỳ xuống hét thảm.Gã ta đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.Thừa dịp Cổ Liệt kêu thảm, mất đi sức chiến đấu, Lữ Thiếu Khanh đã xuất hiện trước mặt gã ta.Tay n âng kiếm rơi, hoàn toàn giết Cổ Liệt.Giết xong Cổ Liệt, Lữ Thiếu Khanh nhìn sang Tuyên Vân Tâm.Không nói hai lời, linh thức khổng lồ của hắn lao về phía Tuyên Vân Tâm.Tuyên Vân Tâm biến sắc, không nghĩ tới Lữ Thiếu Khanh lại quả quyết thế, lập tức bứt ra.Đồng thời vội vàng hô lớn: “Chậm đã, ta có lời muốn nói.”Tuyên Vân Tâm cũng không nghĩ tới Cổ Liệt sẽ bại nhanh như vậy.“Muốn nói cũng phải nằm xuống nói cho ta.”Lữ Thiếu Khanh không có thương hương tiếc ngọc.Với hắn, trong cơ thể của Tuyên Vân Tâm có thứ gì đó khiến hắn không dám giết nàng.Không có nghĩa là hắn sẽ không chơi cho Tuyên Vân Tâm tàn phế.Dám gây phiền toái cho hắn, không dạy cho nàng một trận cho sợ mà dừng, sau này ngủ cũng không ngon.Tuyên Vân Tâm bị thương trong bí cảnh vẫn chưa khỏi, hiện tại vẫn có vẻ ốm yếu.Nàng ta không phải đối thủ của Lữ Thiếu Khanh.Tuyên Vân Tâm vội vàng lùi lại nhưng dù nhanh cũng không nhanh bằng Lữ Thiếu Khanh.Cảm nhận được linh thức của Lữ Thiếu Khanh đánh tới.Tuyên Vân Tâm chỉ cảm thấy như đang có vô số rắn độc xoay quanh nàng ta, bò lên người nàng ta, khiến nàng ta vô cùng sợ hãi.Tuyên Vân Tâm la hoảng lên: “Ngươi… Ô sư thúc, cứu con!”Ô sư thúc?Lữ Thiếu Khanh kinh hãi.Lúc này, một cỗ linh lực cường đại đánh tới.Như lưu tinh xẹt qua trên trời, mang theo khí tức kinh khủng ầm ầm lao tới.Lữ Thiếu Khanh lập tức lách mình lùi lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận