Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1473: Lại một lệnh bài Thệ Ước

Chương 1473: Lại một lệnh bài Thệ ƯớcChương 1473: Lại một lệnh bài Thệ Ước
"Lữ huynh, ngươi làm như vậy là quá đáng rồi. Thánh Dương tông sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy, đến khi người Thánh Dương tông tới, ngươi sẽ nguy hiểm đấy."
Sự nguy hiểm của thực lực ngũ gia tam phái không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.
"Chi bằng đến đây thì dừng đi, ta với Bắc huynh làm người trung gian, ngươi cùng Trâu huynh biến chiến tranh thành tơ lụa, bắt tay giảng hòa, như thế nào?"
"Ta với hắn không có mâu thuẫn gì cả, con người ta thích nhất kết giao bằng hữu."
Cảnh Mông nghe thấy vậy, trong lòng không nén được giận, ta nể tình mà ngươi lại không nể mặt ta vậy sao?
Thật sự coi ta là chó hình người à?
"Hừ, Lữ huynh, đến lúc đó người Thánh Dương tông tới, hi vọng ngươi đừng hối hận."
Xem đến lúc đó ngươi ứng đối như thế nào.
Cảnh Mông không tin Thánh Dương tông sẽ ngoan ngoãn đưa lệnh bài Thệ Ước cho hắn.
Nhưng, khi một đạo bạch quang từ đằng xa truyền đến, một cái lệnh bài từ trên trời giáng xuống thì ngoại trừ Lữ Thiếu Khanh, tất cả mọi người chấn kinh.
Lệnh bài Thệ Ước lóe lên quang mang nhàn nhạt, như phi kiếm ngàn dặm từ trên trời giáng xuống, sau khi dừng lại trên không trung một lát cuối cùng chậm rãi rơi vào trong tay Lữ Thiếu Khanh. Nhu thuận như là một con mèo con.
Bốn người Giản Bắc hoàn toàn trợn tròn mắt.
"Cái này, cái này." Giản Bắc chỉ vào Lữ Thiếu Khanh, nửa ngày cũng nói không ra một chữ.
Cuối cùng, hắn ta chợt vỗ bàn, kích động hô hào: "Cái này, cái này không hợp lý"
Thánh Dương tông, một đám mãnh nam các ngươi mà lại nhát gan như vậy?
Còn kém cỏi hơn cả Công Tôn gia sao?
Công Tôn gia tốt xấu gì cũng cử người đến, để lại mấy câu thâm độc.
Còn các ngươi thì sao?
Ngàn dặm gửi lệnh bài, đến mặt cũng không lộ, là sợ, hay là gì?
Mọe nó, Thánh Dương tông các ngươi thiếu canxi à?
Giản Nam nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, trong ánh mắt một lần nữa tràn ngập vài phần nghi hoặc.
Lữ Thiếu Khanh hết lần này đến lần khác vượt quá sức tưởng tượng của nàng ta.
Lại một lần doạ dẫm bắt chẹt thành công.
Sao hắn có thể làm được vậy?
Sao người của Thánh Dương tông lại ngoan ngoãn đưa lệnh bài Thệ Ước tới?
Chẳng lẽ, hắn thật sự có thể giúp ta đột phá Hóa Thần trong một năm?
Tên này, thật sự khiến người ta nhìn không thấu.
Giản Nam trong lòng cảm thán.
Tuy nhiên đối với hai huynh muội Giản Bắc và Giản Nam thì chỉ hơi kích động vì chuyện trước mắt thôi, ít nhiều gì bọn hắn cũng đều đã chuẩn bị trước tâm lý.
Cảnh Mông và Trâu Cương thì khác.
Thời khắc lệnh bài Thệ Ước xuất hiện, hai người đã hoàn toàn sững sờ.
Vẻ mặt gần như là tràn đầy chấn kinh, hoàn toàn không thể tin được.
Màn này thực sự là đả kích rất lớn đối với bọn hắn.
Cảnh Mông ngàn vạn lần không thể ngờ Lữ Thiếu Khanh thật sự có thể thu hoạch được một lệnh bài Thệ Ước từ trong tay Thánh Dương tông.
Bái phục, đại ca, đây là lệnh bài Thệ Ước đấy.
Đây là ân tình của một môn phái, đồng nghĩa với bán môn phái đi. Chỉ cần yêu cầu hợp lý không quá đáng, cả môn phái đều phải làm công cho người nắm giữ lệnh bài.
Người Thánh Dương tông điên rồi sao?
Không đúng, người Thánh Dương tông không điên, như vậy thì chỉ có một khả năng.
Chính là người trước mắt có thể có bối cảnh hoặc thực lực khiến Thánh Dương tông kiêng kị.
Cảnh Mông lập tức dựa theo suy nghĩ của mình để suy đoán.
Cho nên, ánh mắt hắn ta nhìn Lữ Thiếu Khanh một lần nữa trở nên nóng bỏng.
Ánh mắt sáng rực, giống như Lữ Thiếu Khanh là một tuyệt thế mỹ nữ, hắn †a hận không thể ôm Lữ Thiếu Khanh lên trên giường của mình. "Ngươi, vì sao?" Giọng Trâu Cương vang lên, kéo tâm thần của mọi người trở về.
Trâu Cương đứng tại chỗ, lộ ra mấy phần quân bách, sư môn tuỳ tiện đưa cho Lữ Thiếu Khanh một tấm lệnh bài Thệ Ước đã đánh cho hắn ta không kịp trở tay.
Giờ hắn ta suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không thông.
Sư môn của hắn được coi là một trong những thế lực kiên cường nhất trong ngũ gia tam phái.
Hắn ta đã truyền chuyện ở đây về, nói cho sư phụ.
Sư phụ Hóa Thần của hắn ta cũng không đích thân đến đây, cũng không phái các trưởng lão khác đến đây làm chỗ dựa cho hắn ta sao?
Hắn ta đợi trái đợi phải, kết quả là sư phụ ngàn dặm gửi lệnh bài tới, ngoan ngoãn giao lệnh bài Thệ Ước vào trong tay Lữ Thiếu Khanh.
Kết quả như vậy, là đả kích rất lớn đối với hắn ta.
Nhớ tới lời Lữ Thiếu Khanh, trong lòng Trâu Cương không kìm được sinh ra một cái ý niệm, chẳng lẽ sư phụ thật sự không yêu thương hắn ta?
Lữ Thiếu Khanh không trả lời Trâu Cương, mà kiểm tra lệnh bài Thệ Ước trong tay.
Lệnh bài Thệ Ước trong tay có màu vàng đất nhàn nhạt, ở giữa có một ít lạc ấn bằng máu tươi.
Lữ Thiếu Khanh lật xem hai lần vẫn không kìm được hỏi một câu: "Cái này không phải là giả chứ?"
"Âm!" "Âm!"
Hai tiếng đầu đụng vào bàn, Giản Bắc và Cảnh Mông cùng nhau cụng đầu xuống bàn.
Giản Bắc kêu to: "Đại ca, giả đấy, ngươi cho ta đi."
Cảnh Mông thì lau trán, cười nói với Lữ Thiếu Khanh: "Lữ huynh, đây là thật đấy"
"Mọi người đều thông qua ngoại hình để xác định là lệnh bài Thệ Ước nhà ai à?"
Ngoại hình lệnh bài ngũ gia tam phái không hoàn toàn giống nhau nhưng tác dụng thì giống nhau.
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, thu lệnh bài Thệ Ước lại, sau đó ném Lưu Ảnh thạch cho Trâu Cương, lại phất phất tay, cỗ kiếm ý trong cơ thể Trâu Cương biến mất không còn tăm tích. "Được rồi!"
Lữ Thiếu Khanh võ võ tay: "Được rồi, mọi người cùng uống rượu, đừng gây chuyện nữa."
Vãi!
Vô sỉ!
Cho dù là Giản Bắc hay Cảnh Mông, Trâu Cương, trong lòng đều kêu lên.
Rốt cuộc là ai gây sự trong lòng ngươi còn chưa biết rõ sao?
"Nào, Lữ huynh, Trâu huynh, mọi người cũng coi như không đánh nhau không quen nhau, cạn một chén này, mọi người có chuyện gì không vui coi như bỏ qua nhé."
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha một tiếng: "Nào có chuyện gì không vui nhỉ? Hôm nay mọi người chỉ đến đây để uống rượu thôi, nào, Trâu huynh, cạn ly." Khoảng thời gian tiếp theo, Giản Bắc lại có thêm một phát hiện về Lữ Thiếu Khanh.
Miệng của Lữ Thiếu Khanh có thể chọc người ta tức chết nhưng cũng có thể dỗ cho người ta tim nở hoa. Chương 1474: Lại một lệnh bài Thệ Ước (tt)
Chưa đến nửa ngày, Trâu Cương vốn còn đen mặt dưới sự cố gắng lấy lòng của Lữ Thiếu Khanh đã chuyển từ hằm hằm sang sáng sủa, cuối cùng còn nở nụ cười, chủ động mời rượu Lữ Thiếu Khanh.
Sau vài chén rượu xuống bụng, quan hệ của hai người coi như đã khôi phục bình thường, gọi nhau huynh đệ.
Trên đường trở về, sắc mặt Giản Bắc cổ quái, vò đầu bứt tai, như tiểu Bạch bên cạnh Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh thấy thế biết Giản Bắc trong lòng có nghi hoặc, hắn nói với Giản Nam: "Ngươi xem, ngươi không cho ca ngươi tìm vài muội tử nên giờ kìm nén đến mức sắp giống khỉ rồi đấy." "Tỉnh trùng thượng não, sắp bùng nổ rồi."
"Chít chít" Tiểu Bạch kháng nghị, nó chẳng thèm giống Giản Bắc đâu.
"Phụt!"
Giản Bắc thở phụt một hơi, mở miệng: "Đại ca, ngươi chớ có nói hươu nói vượn."
"Ngươi nói ta nghe, vì sao Thánh Dương tông lại cho ngươi lệnh bài Thệ Ước?"
Bà nội nó, còn nói là mãnh nam?
Ta thấy các ngươi đều là những kẻ nhút nhát không có đại bảo bối.
Phái một người đến đánh với hắn một trận, đánh không lại thì hãng cho chứ?
Giờ thì hay rồi, người không thèm đến, lệnh bài thì lại ngoan ngoãn đưa tới. Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, dương dương đắc ý, vô cùng rắm thúi: "Người ta tuệ nhãn thức tài, ngươi biết cái gì, người ta có ánh mắt tốt hơn ngươi nhiều."
"Móa, ta không tin." Giản Bắc bùng nổ, hắn ta thật sự nghĩ mãi không ra: "Chẳng lẽ vì sợ ngươi phế đi Trâu Cương nên mới ngoan ngoãn dâng lệnh bài Thệ Ước cho ngươi?"
Nhưng hắn ta lại nhanh chóng lắc đầu bác bỏ suy đoán của chính mình.
"Ngươi dám phế Trâu Cương, chắc chắn bọn hắn sẽ giết chết ngươi, ta không tin ngươi không biết."
"Biết." Lữ Thiếu Khanh chắp tay sau lưng, chậm rãi đi lên phía trước, thuận miệng nói một lý do: "Bọn hắn cũng không muốn làm lớn chuyện, nếu không ngươi cho rằng vì sao bọn hắn không có ai tới?"
"Dù sao thì đệ tử mạnh nhất của mình bị người ta quật ngã trong một hiệp, bọn hắn không thể mất mặt thêm nữa."
Giản Bắc dừng bước lại, nhíu mày, nhìn qua bóng lưng của Lữ Thiếu Khanh, hắn ta vẫn cảm thấy không đáng tin cậy: "Thật là như vậy sao?"
Giản Bắc tiếp tục đuổi đi lên, tiếp tục hỏi: "Đại ca, ngươi thành thật nói ta biết, ngươi cần nhiều lệnh bài Thệ Ước như vậy để làm gì?"
Công Tôn gia một cái, Thánh Dương tông một cái.
Trong tay Lữ Thiếu Khanh đã có hai lệnh bài Thệ Ước rồi.
Một khi truyền đi, nhất định gây nên chấn động mạnh. Tương đương với trong tay Lữ Thiếu Khanh giữ hai đại nhân tình của hai nhà trong ngũ gia tam phái.
Có được một sức mạnh to lớn.
Lữ Thiếu Khanh lại không đồng ý với cách nói của Giản Bắc: "Nhiều sao? Ta cảm thấy còn chưa đủ."
"Mấy thứ này phải càng nhiều càng tốt"
Giản Bắc suýt nữa thì lại ngã chúi đầu.
Hẳn ta lại không kìm được, rống giận: "Hai cái còn không nhiều? Ngươi muốn bao nhiêu nữa?"
Lữ Thiếu Khanh vừa chậm rãi ung dung đi tới, vừa chậm rãi ung dung nói: "Ít nhất cũng phải bảy cái nhỉ?"
"Ta muốn biết tập hợp đủ bảy cái có triệu hoán được Thần Long không?” Bảy cái.
Giản Bắc sôi trào.
Ngay cả Giản Nam cũng cạn lời.
Bảy cái lệnh bài Thệ Ước, đặt trong lịch sử cũng chưa ai có thể làm được.
Đây là mơ mộng hão huyền.
Giản Bắc gào to: "Đại ca, ngươi đừng nằm mơ nữa được không hả?"
"Bảy tấm lệnh bài Thệ Ước, ngươi cho rằng là cái gì? Chẳng bằng ngươi đi đánh chết một Hóa Thần có lẽ còn dễ hơn một chút đấy."
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Chỉ là Hóa Thần, đánh chết rất khó sao?"
"Khoác lác, khoác lác." Giản Bắc muốn nhảy dựng lên, rống lên với Lữ Thiếu Khanh.
Gương mặt tuấn tú vặn vẹo, khó chịu đến cực điểm. Còn chỉ là Hóa Thần, ngươi cho rằng ngươi là ai?
Lữ Thiếu Khanh lại nói: "Ta cảm thấy cũng được mà, ngươi xem, không phải ta đã có hai cái sao?"
"Bỏ thêm chút sức nữa thì cũng nhanh chóng tập hợp đủ bảy cái thôi."
"Nằm mơi" Giản Bắc tiếp tục lớn tiếng hô hào, hóa thân thành lớn loa, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Có được hai tấm lệnh bài Thệ Ước coi như ngươi may mắn lắm rồi đấy."
"Ngươi đừng có gây chuyện nữa, đến lúc đó ngươi cẩn thận bị người ta đánh chết đấy."
"An phận một chút có được không hả, đại ca, coi như ta van ngươi."
Đây mới là nguyên nhân khiến Giản Bắc rống lên. Giờ Lữ Thiếu Khanh đang ở trong nhà hắn, Lữ Thiếu Khanh tiếp tục gây chuyện, những người khác rất dễ dàng đổ tội lên lưng hắn ta, thậm chí là đổ lên đầu Giản gia.
Như vậy không vui đâu.
"Không sao, ta sẽ cẩn thận một chút, sẽ không bị người ta đánh chất đâu." Câu trả lời của Lữ Thiếu Khanh khiến Giản Bắc hãi hùng khiếp vía, tên này vẫn còn muốn tiếp tục gây chuyện sao?
Để đề phòng Lữ Thiếu Khanh tiếp tục gây chuyện, hắn ta thử thuyết phục Lữ Thiếu Khanh từ góc độ khác: "Đại ca, ngươi thử nghĩ xem, ngươi đắc tội Ngao gia rồi, chắc chắn Ngao gia sẽ không đưa lệnh bài Thệ Ước cho ngươi đâu nhỉ?"
"Mị gia tự xưng là đệ nhất gia tộc, Mị Càn lại được xưng là đệ nhất cao thủ Trung Châu, ngươi không thể nắm thóp bọn hắn."
"Giản gia ta chắc chắn sẽ không cho ngươi, Cảnh gia ngươi cũng không lấy được, chỉ còn lại Thiên Cơ các và Chân Vũ viện, cho dù ngươi lấy được hết thì cũng không gom đủ bảy cái."
"Ngươi đừng nghĩ đến chuyện này nữa, có được không?”
"Làm người nên thực tế một chút, đừng mơ mộng hão huyền."
Giờ Giản Bắc hận mình không thể hóa thân thành bình xịt, kéo lỗ tai Lữ Thiếu Khanh để xịt hết vào trong đầu Lữ Thiếu Khanh lời của mình, để hắn đừng gây chuyện nữa.
Lữ Thiếu Khanh sau khi nghe xong, xoa cằm trầm tư một hồi rồi gật gật đầu, biểu thị đồng ý: "Điều này cũng đúng nhỉ, hơi khó rồi đấy."
"Đúng đấy." Thấy Lữ Thiếu Khanh có vẻ nghe lọt tai lời của mình, tim của Giản Bắc buông lỏng, trên mặt tươi cười:
"Cho nên, đại ca, an phận chút đi."
"Ngoan ngoãn giúp muội muội ta đột phá Hóa Thần mới là chuyện chính sự"
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục gật đầu, rất tán thành: "Chắc chắn rồi, đây là chính sự"
Sau đó, hắn nói với Giản Nam: "Nào, cô nàng, giờ ngươi đi tìm cha ngươi, bảo ông ấy cho ta một tấm lệnh bài Thệ Ước đit"
Vãi!
Giản Bắc lại một lần nữa quỳ xuống.
Lữ Thiếu Khanh nhìn Giản Bắc, bổ sung một câu: "Thuận tiện hỏi thử cha ngươi, trong nhà các ngươi có thuốc canxi không? Lấy một ít đến bồi bổ cho ca ca ngươi, động một chút lại quỳ, làm mất mặt Giản gia quá."
"Đại cal" Giản Bắc nhảy dựng lên, rướn cổ gầm thét với Lữ Thiếu Khanh: "Có phải ngươi bị bệnh rồi không?" Chương 1475: Đi đòi cha ngươi cho ta một lệnh bài Thệ Ước
Ánh mắt Giản Nam cũng có suy nghĩ tương tự, cảm thấy đầu óc Lữ Thiếu Khanh có vấn đề rồi.
"Có phải ngươi định bắt hai người chúng ta làm con tin để doạ dẫm bắt chẹt cha ta không?" Giản Bắc phân hận gào thét, hóa thân gào thét công tử, chỉ hận không thể rống chết Lữ Thiếu Khanh.
"Đi hỏi thử đi." Lữ Thiếu Khanh nói: "Ta đọc trên Thiên Cơ Bài biết được cha các ngươi tính tình rất tốt, không phải một kẻ hẹp hòi."
"Hắn phóng khoáng nhiệt tình, đối đãi với khách rất tốt, với yêu cầu của kiểu khách soái ca như ta chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn."
"Ngươi biết cái rắm gì." Giản Bắc tiếp tục gào thét: "Ngươi chưa từng gặp cha ta, ngươi biết cọng lông gì."
"Đại ca, ngươi đừng gây chuyện nữa được không? Ta van ngươi đấy."
Lữ Thiếu Khanh dứt khoát không để ý tới Giản Bắc, nói với Giản Nam: "Đi đi, Nam cô nương, bây giờ về hỏi thử cha ngươi đi."
"Đừng nói với ta là yêu cầu này không hợp lý nhé, yêu cầu này rất hợp lý."
Giản Nam hừ một tiếng: "Đừng có nằm mơ."
Giản Bắc lắc mình một cái, ngăn cản ánh mắt Lữ Thiếu Khanh: "Không sai, đại ca, ngươi đừng có nằm mơ."
"Cha ta căn bản không thể cho ngươi lệnh bài Thệ Ước."
"Ngươi chẳng qua chỉ là khách do ta mời tới, không có bất kỳ liên quan gì tới Giản gia."
Câu nói sau cùng, Giản Bắc nhấn từng chữ một.
Ý tứ của hắn ta rất rõ ràng, Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể coi là khách của Giản Bắc, tối đa chỉ là bằng hữu bình thường, không hề có bất kỳ tương trợ gì với Giản gia, Giản gia cũng không cần Lữ Thiếu Khanh hỗ trợ, ân tình cái gì chưa nói tới, ân tình cũng không có.
Về phần nói giúp Giản Nam đột phá Hóa Thần, chẳng qua chỉ là giao dịch cá nhân, cho dù không có Lữ Thiếu Khanh giúp đỡ thì ngày sau Giản Nam cũng sẽ đột phá Hóa Thần.
Coi như Giản Nam mang ơn thì cũng không thể cho một tấm lệnh bài Thệ Ước.
"Không sao, đi hỏi thử, lỡ như cho thì sao? Không cho cũng không sao." Lữ Thiếu Khanh không thêm để ý lời của Giản Bắc.
"Hỏi rồi có lẽ còn có cơ hội, không hỏi, tức là một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có."
"Đi đi, Nam cô nương."
"Đây cũng là một loại rèn luyện."
Giản Nam nghe vậy, trong mắt không kìm được lộ ra một ánh mắt thất Vọng.
Động một chút lại đem chuyện rèn luyện ra, quá khiến cho nàng ta thất vọng.
Những ngày này đi theo bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh luốn lấy rèn luyện ra để sai khiến nàng ta làm việc.
Nàng ta chưa từng học được gì từ những rèn luyện này. Nàng ta cũng không thấy có thể học được gì từ những cái được gọi là rèn luyện này.
Hiện tại còn muốn nàng ta đi tìm phụ thân nàng ta xin lệnh bài Thệ Ước.
Điều này có thể sẽ khiến phụ thân nàng ta càng thêm thất vọng về nàng ta.
Đây là lúc để kết thúc mấy chuyện hoang đường nhàm chán này rồi.
Nghĩ đến chỗ này, Giản Nam bỗng nhiên mở miệng: "Có thể, ta đồng ý đi hỏi giúp ngươi."
"Nhưng ta có một điều kiện."
"Ta giúp ngươi đi hỏi phụ thân, nếu như phụ thân cho ngươi lệnh bài Thệ Ước, sau này ta bằng lòng làm theo hết thảy các mệnh lệnh của ngươi."
"Nhưng, nếu phụ thân ta không cho, ước định giữa chúng ta coi như hết hiệu lực."
Ánh mắt Giản Nam lạnh lùng, ngữ khí kiên quyết, muốn mượn cơ hội này vứt bỏ Lữ Thiếu Khanh.
Lên phải thuyền giặc, chỉ có thể tự nghĩ biện pháp xuống thuyền.
Giản Bắc giật mình nhìn muội muội của mình: "Tiểu muội."
"Được!" Lữ Thiếu Khanh không từ chối: "Một ngàn vạn linh thạch không trả lại nha."
Dù sao muốn trả cũng chẳng có mà trả, giờ trong tay Lữ Thiếu Khanh không còn lại gì.
"Móa, đại ca, ngươi xấu thật đấy." Giản Bắc la hét: "Ngươi ít nhất cũng phải trả lại một nửa chứ?"
"Gió quá lớn, ta nghe không rõ!"
Lữ Thiếu Khanh ngoáy ngoáy lỗ tai, không nhìn Giản Bắc, nói với Giản Nam: "Thề đi."
Giản Nam không nhịn được cười: "Ngươi thật sự cho rằng phụ thân ta sẽ cho ngươi lệnh bài Thệ Ước sao?"
Giản Bắc cũng lắc đầu, tự tin cũng không nên tự tin như vậy chứ.
"Ngươi đừng quản, ngươi thề đi."
Giản Nam rất thẳng thắn, trực tiếp thề.
"Được, chờ tin tức tốt của ngươi." Lữ Thiếu Khanh thản nhiên đi: "Ta mang khuê nữ của ta đi dạo phố."
Giản Bắc nhìn Lữ Thiếu Khanh rời đi, gãi gãi đầu, nói với Giản Nam: "Tiểu muội, muội thật sự muốn kết thúc ước định?"
"Một ngàn vạn viên linh thạch coi như lãng phí vô ích rồi." Giản Nam hừ một tiếng, có vài phần oán trách Giản Bắc: "Đều tại huynh, làm hại ta đi theo hắn uổng phí hết thời gian."
Giản Bắc lại lắc đầu, nói ra cái nhìn của mình: "Ta cảm thấy hắn vẫn có chút bản lĩnh."
"Nếu không sao hắn có thể lấy được hai lệnh bài Thệ Ước chứ?”
Giản Nam trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói: "Bộ dạng này của hắn sẽ rước thêm nhiều thù hẳn thôi."
"Thực sự chọc giận ngũ gia tam phái, cho dù có bao nhiêu lệnh bài Thệ Ước cũng không giữ được hắn."
"Huống chỉ, hắn làm như vậy có lợi gì cho chúng ta chứ? Ngược lại sẽ khiến Giản gia chúng ta đắc tội những người khác."
"Đi theo hắn, ta vĩnh viễn cũng không đột phá nổi Hóa Thần, đột phá Hóa Thần, chỉ có thể dựa vào chính ta."
Cách nhìn Giản Bắc có hơi không giống, hắn ta nói: "Mặc dù tên này đắc tội với người ta nhưng hắn rất thông minh, chỉ giới hạn sự việc trong thế hệ trẻ tuổi, không để dính đến thế hệ trước."
"Cho dù là Công Tôn Liệt hay Trâu Cương, hắn đều bảo bọn hắn truyền tin về, thế hệ trước cho dù tức giận cũng không thể ra mặt, nếu không sẽ hoàn toàn biến thành trò cười."
"Cho nên, hắn vẫn..."
Giản Nam cắt ngang lời Giản Bắc: "Được rồi, dù sao hắn như thế nào đi nữa, †a cũng không muốn làm nha hoàn bị hắn sai sử."
"Càng không muốn..."
Nói đến đây, sắc mặt nàng ta đỏ lên vài phần, trong lòng có vài phần phiền não. Đã có lời đồn nàng ta và Lữ Thiếu Khanh là một đôi, cái này không thể nhịn được.
Giản Bắc lại nói: "Lỡ như cha thật sự cho lệnh bài Thệ Ước thì sao?"
"Đến lúc đó muội thật sự thành thị nữ của hẳn à?"
Giản Nam liếc ca ca mình một cái, cười như đóa hoa nở rộ: "Huynh cảm thấy có khả năng sao?"
Giản Bắc nghe xong, cũng trầm mặc, đúng là khó có khả năng này.
Cuối cùng hắn ta nói: "Để ta đi thay muội nhé."
"Không cần." Giản Nam lại cự tuyệt: "Tự ta đi."
Mặc dù nói Giản Nam muốn tự đi, nhưng Giản Bắc vẫn không yên lòng, đi theo bên cạnh Giản Nam. Hai người cùng nhau tới gặp phụ thân của bọn hắn.
Rất nhanh, hai người về đến nhà, đi tới trước mặt phụ thân của bọn hắn.
"Phụ thân!"
Hai người hành lễ với một nam nhân trung niên tướng mạo uy nghiêm. Chương 1476: Tặng lệnh bài
Giản Văn Tài, gia chủ Giản gia, phụ thân Giản Bắc Giản Nam, thực lực Hóa Thần trung kỳ cảnh giới tầng bốn.
Giản Văn Tài xụ mặt, kiệm lời, nhìn con mình, vẻ mặt bình tĩnh, không thể nhận ra trong lòng ông ta đang suy nghĩ gì.
"Chuyện gì?"
Giản Bắc nhìn thấy dáng vẻ này của phụ thân thì tim đập như gõ trống, hơi thở cũng nhẹ đi không ít.
Trong lòng hắn ta âm thầm khuyên bảo mình, có vẻ như hôm nay tâm trạng phụ thân không tốt lắm, phải cẩn thận một chút.
Nghĩ tới đây, hắn ta dứt khoát không nói. Giản Nam nhìn thấy dáng vẻ của phụ thân, trong lòng cũng không nhịn được lầm bầm.
Nhưng đến cũng đã đến rồi, nàng ta cũng chỉ đành cứng da đầu mở miệng: "Phụ thân, vài ngày trước đại ca mang về ba vị khách nhân."
Giản Văn Tài thản nhiên nói: "Có nghe nói, cao thủ trẻ tuổi."
"Quen biết với loại cao thủ này đối với các con mà nói không phải chuyện xấu, học tập bọn hắn nhiều một chút, đặc biệt là vị Kế Ngôn công tử kia."
Lời này vừa nghe, ý là không phản đối hai người bọn họ tiếp xúc với Lữ Thiếu Khanh bọn hắn mà ngược lại còn có ý khích lệ.
Trong lòng Giản Nam nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp: "Mấy ngày nay con cùng đại ca đi theo sư đệ Kế Ngôn công tử, Lữ Thiếu Khanh."
Sau đó nàng ta nói ra ước định với Lữ Thiếu Khanh.
"Trong vòng một năm, đột phá Hóa Thần?"
Giản Văn Tài lần đầu tiên nghe thấy, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, nhìn thẳng nữ nhi của mình.
"Có khả năng này sao?"
"Con không phải vì nóng vội mà tự đưa ra quyết định sai lâm đấy chứ?"
Giản Nam không dám đối mặt với ánh mắt của Giản Văn Tài, cúi đầu: "Con, con biết."
"Con là thiên tài Giản gia chúng ta, không thể nóng vội gây ra sai lầm. Con thất bại là việc nhỏ, Giản gia không thể bị người ta chê cười được."
Đầu Giản Nam càng cúi thấp hơn, âm thanh vô cùng yếu ớt: "Vâng!"
Giản Bắc không đành lòng nhìn dáng vẻ này của muội muội mình, hắn ta nói: "Phụ thân, con cảm thấy tên kia cũng có chút bản lĩnh."
"Bản lĩnh?"
Sau đó, Giản Bắc kể lại hết những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay.
Còn Giản Văn Tài sau khi biết trong tay Lữ Thiếu Khanh đã có hai tấm lệnh bài Thệ Ước thì trong mắt ông ta chợt lóe lên tinh quang, cuối cùng trầm ngâm.
Còn Giản Bắc và Giản Nam nhìn thấy phụ thân trầm ngâm thì trong lúc nhất thời cũng không dám tùy tiện lên tiếng, bầu không khí trở nên có chút ngột ngạt.
Ước chừng qua nửa khắc đồng hồ, Giản Văn Tài mở miệng: "Lần này các con tới tìm ta có chuyện gì?" Trên mặt Giản Nam lộ ra vẻ chần chờ nhưng cuối cùng vẫn thành thật nói ra yêu cầu của Lữ Thiếu Khanh.
Giản Văn Tài sau khi nghe xong, sắc mặt mang theo vài phần cổ quái: "Hắn cũng muốn lệnh bài Thệ Ước của Giản gia ta?"
"Hăn có nói lý do không?"
Giản Nam lắc đầu, Giản Bắc thì nói: "Hắn nói phụ thân là người tốt, phóng khoáng hiếu khách."
Giản Văn Tài nghe vậy, cười ha ha: "Ha ha, hắn quả thật nói như vậy?”
Giản Bắc gật đầu, nhìn thoáng qua muội muội, nói: "Phụ thân, người không cần để ý đến hắn ta, tên này khiến người ta rất ghét, để con quay về nói với hắn người không đồng ý là được."
"Không đồng ý?" Giản Văn Tài lại cười ha ha, tiện tay lấy một lệnh bài màu xanh nhạt ra, ném cho Giản Nam: "Cầm đi, nói cho hắn biết, Giản gia tặng lệnh bài Thệ Ước."
"Bịch." Giản Bắc quỳ xuống theo thói quen.
Ánh mắt Giản Văn Tài lập tức sắc bén: "Con có ý gì?"
Giản Bắc đứng lên, móa nó, mấy ngày nay quen thói mất rồi.
Không phải mình thiếu canxi thật đấy chứ?
Hẳn ta vội vàng nặn ra một gương mặt tươi cười: "Phụ thân, người cứ thế cho hắn ạ?"
"Vì sao vậy?"
Giản Bắc không rõ, Giản Nam cũng là sững sờ ngay chỗ.
Hai người bọn họ đều không rõ vì sao phụ thân mình lại trực tiếp tặng hắn mà không hỏi nhiều thêm một câu nào.
"Vì sao?" Giản Văn Tài nghe xong, lập tức giận không chỗ phát tiết, hung hang đá cho nhi tử mình một cái.
"Vì sao? Bản thân con còn không rõ à?”
"Đúng là khốn kiếp, không có thực lực, đầu óc cũng không được?"
"Sao ta lại có thể sinh ra một đứa con trai đần như con chứ?"
Giản Bắc bị đá đến chạy trối chết, chật vật chạy đi.
Sau khi Giản Bắc trốn đi, một lát sau Giản Nam cũng đi theo ra.
"Thế nào?" Giản Bắc vội vàng hỏi: "Phụ thân có nói gì không?"
Giản Nam cắn răng, sắc mặt phức tạp, khế hé môi son: "Phụ thân nói, bảo huynh chiêu đãi tốt bọn hắn cho tới khi huynh có thể hiểu ra."
"Nếu không, ông ấy sẽ thu thập huynh."
Giản Bắc nghe xong, kém chút khóc lên.
"Vì sao chứ?"
"Tiểu muội, muội có biết không?"
Giản Nam lắc đầu, nàng ta trở nên mê mang, ánh mắt mê ly nhìn lên bầu trời, rất không hiểu: "Phụ thân vì sao lại bằng lòng cho hắn lệnh bài Thệ Ước chứ?"
Giản Bắc cũng rất nghi hoặc, hắn ta cũng không hiểu, cho nên đành chịu bị phụ thân thu thập.
"Chẳng trách tên kia ngồi không làm ngư ông đắc lợi."
Nghĩ đến vẻ bình tĩnh của Lữ Thiếu Khanh ban nãy, hai người Giản Bắc và Giản Nam đều trầm mặc.
Giản Bắc lại nói: "Hẳn là hắn, đã sớm đoán được một bước này?”
Giản Nam không nói lời nào, nhưng nội tâm của nàng ta lại cực kỳ không bình tĩnh.
Thậm chí có thể nói là nghiêng trời lệch đất, Lữ Thiếu Khanh rốt cuộc là có ma lực gì mà có thể khiến phụ thân nàng †a trực tiếp tặng một tấm lệnh bài Thệ Ước?
"Đi, chúng ta đi hỏi tên kia một chút."
Giản Bắc và Giản Nam cùng nhau đi †ìm Lữ Thiếu Khanh thêm lần nữa.
Lữ Thiếu Khanh bên này đang nằm trên một thân cây khoan thai tự đắc đọc Thiên Cơ Bài.
Tiểu Hắc đứng trên nhanh cảnh trên đỉnh đầu Lữ Thiếu Khanh, nhắm mắt lại đi ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận