Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 464 - Giả sợ cũng không mất mặt (tt)



Chương 464: Giả sợ cũng không mất mặt (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmHaiz, không có cách nào, môn phái có Hóa Thần, không thể trêu vào.Lục Thiếu Khanh dự định đi qua Đông Châu một đoạn đường, đầu tiên là hướng Tây, sau đó là hướng Bắc, đến Triều Thành ở Yến Châu, từ Triều Thành đến dãy núi Tù Hồn, đạt được thứ mình muốn, sau đó theo lộ trình ban đầu quay về Lăng Tiêu Phái.Sau khi tiến vào Đông Châu, tìm tòi một phen, phát hiện Đông Châu gần đây cũng không bình tĩnh.Đông Châu và Tề Châu có chút không giống nhau.Đông Châu tiếp giáp với Trung Châu, thực lực của đại gia tộc và môn phái trong Đông Châu gần như giống nhau, hơn nữa số lượng rất nhiều.Không giống Tề Châu, ba môn phái lớn chiếm ưu thế, mấy đại gia tộc chỉ có thể làm lão nhị.Đại gia tộc và môn phái ở Đông Châu có số lượng rất nhiều, tranh đoạt tài nguyên kịch liệt hơn Tề Châu, hoàn cảnh tu luyện ở Tề Châu hòa bình hơn hoàn cảnh tu luyện ở Đông Châu, ba môn phái lớn không cho phép Tề Châu loạn lên.Ở Đông Châu thì không giống vậy, khuyết đi một môn phái hoặc là gia tộc có đầy đủ thực lực, thực lực mọi người tương đương, ai cũng không phục ai, cuộc đấu tranh giữa hai bên rất khốc liệt.Lữ Thiếu Khanh vừa mới tiến vào Đông Châu không lâu đã thấy được tin tức Đông Châu có một gia tộc bị hai môn phái liên thủ tiêu diệt, hiện tại đang lùng bắt người của gia tộc bị tiêu diệt khắp nơi.Lữ Thiếu Khanh ghét loại thế cục không ổn định này.Nếu như chẳng may bị đụng phải, xảy ra hiểu lầm, cuối cùng chỉ có thể ra tay, nếu ra tay, phiền toái sẽ nối gót tới.Hơn nữa, chút tính tình nhỏ của Đại sư huynh nhà mình, hắn rất rõ ràng.Lữ Thiếu Khanh lần nữa nghiêm túc dặn dò Kế Ngôn: "Gặp phải cái gì cũng đừng ra tay, để cho ta tới nói chuyện, biết không? Hai người chúng ta đi ra, thế đơn lực bạc, lại đứng trên địa bàn của người khác, có thể không ra tay thì đừng ra tay, giả bộ sợ cũng không mất mặt đâu."Rất nhanh, hai người Lữ Thiếu Khanh đã tiến vào Đông Châu, đi tới một tòa thành gần Tề Châu nhất.Bình Thành!Ở thế giới này, thành trì của phàm nhân đếm không xuể, nhưng mà một thành trì có một lượng lớn tu sĩ tụ tập mới được các tu sĩ cho rằng là thành trì. Thành trì như vậy, tu sĩ và phàm nhân cộng tụ, nhân số, quy mô đều là lớn nhất.Thành trì phàm nhân, vương quốc phàm nhân, phạm vi đối với phàm nhân mà nói rất lớn, nhưng đối với tu sĩ mà nói lại rất nhỏ.Có đôi khi tu sĩ thoáng hiện một cái, khống chế không được khoảng cách liền ra ngoài.Chưa đến Bình Thành, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đã cảm nhận được hương vị không tầm thường.Trên bầu trời thỉnh thoảng có lưu quang xẹt qua, đó là tu sĩ lui tới.Khi phi chu tới gần Bình Thành, càng nhiều tu sĩ ra ra vào vào, giống như con kiến bận rộn.Dưới thần thức dò xét của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn, hai người nhanh chóng biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ đang tìm kiếm một người.Lữ Thiếu Khanh không rảnh để ý tới những chuyện này, hắn dặn dò Kế Ngôn lần nữa: "Gặp phải chuyện gì, để ta ra mặt, huynh ngậm miệng, an tâm làm mỹ nam tử là được rồi."Kế Ngôn vẫn nhắm mắt ở đầu thuyền, không nói lời nào."Người tới là ai?" Rất nhanh, có tu sĩ đến chặn lại."Chúng ta chính là tán tu, ta tên Ngao Lương, hắn ta tên Cảnh Dương, đến từ Tề Châu."Lữ Thiếu Khanh nói dối thân phận của hai người."Tán tu Tề Châu?" Trên mặt tu sĩ chặn đường hiện lên sự khinh thường.Trong giới tu luyện có một chuỗi khinh bỉ. Đệ tử phái lớn khinh bỉ đệ tử thế gia, đệ tử thế gia khinh bỉ tán tu.Biết Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn là tán tu, tu sĩ chặn lại xem thường hai người Lữ Thiếu Khanh từ trong lòng.Đáng tiếc, uổng phí chiếc thuyền này.Phi chu Lữ Thiếu Khanh ngồi là phi chu Phương Hiểu tặng cho hắn, đắt tiền thoải mái, không phải người có tiền không dùng nổi.Trong lòng tu sĩ chặn đường chua xót, xụ mặt: "Mặc kệ là ai, đến từ nơi nào, vào Bình Thành đều phải tiếp nhận kiểm tra."Lữ Thiếu Khanh ra vẻ không biết, kinh ngạc hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?""Xảy ra chuyện gì không liên quan đến ngươi, không muốn chết thì đừng nói nhảm. A, đúng rồi..." Tu sĩ ném một viên đá lưu niệm qua, mặt trên là ảnh chụp một thiếu nữ: "Nhìn thấy người này, phải nói cho Ngân Nguyệt Tông hoặc Phong Lôi Giáo chúng ta biết, sẽ có phần thưởng. Còn nếu dám giúp đỡ hoặc là giấu diếm không báo, chết."Đối với tán tu, những tu sĩ này không có bất kỳ sắc mặt tốt nào."Hiện tại đi Bình Thành chờ đi.""Khi nào mới có thể rời đi?" Lữ Thiếu Khanh mắng to trong lòng, trì hoãn thời gian của ta, có tin ta giết chết các ngươi hay không. Mặt ngoài vẫn tiếp tục giả bộ: "Chúng ta có việc gấp.""Ai mà không có việc gấp? Đợi đi, có thể rời đi thì cho các ngươi rời đi, đừng nói nhảm, cút xuống đi."Phi chu hạ cánh xuống Bình Thành, Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ: "Mẹ nó, nếu không phải là nhân tố hòa bình trong cơ thể đang khống chế ta, ta đã sớm chém chết cái đám vương bát đản các ngươi rồi.""Trực tiếp giết không phải là tốt rồi sao?"Thanh âm Kế Ngôn truyền tới, đối với Kế Ngôn mà nói, một kiếm đi xuống, trực tiếp xông qua."Câm miệng..." Lữ Thiếu Khanh quát: "Ông trời có đức hiếu sinh, không nên tùy tiện bắt nạt kẻ yếu."Sau đó, nhìn người trên đá lưu niệm, lại hùng hùng hổ hổ: "Lại làm cho người ta thêm phiền toái, đừng để cho ta bắt được ngươi, bắt được ngươi ta liền lấy ngươi đi đổi linh thạch."Phi chu dừng ở Bình Thành, Lữ Thiếu Khanh cũng không có ý nghỉ ngơi, hắn xuống thuyền dạo qua vài vòng trong thành, cuối cùng mang theo nụ cười đắc ý trở về.Kế Ngôn không hỏi Lữ Thiếu Khanh đi làm gì, Lữ Thiếu Khanh cũng không nói.Nhưng mà không đến nửa ngày sau, Bình Thành bắt đầu sôi trào lên, vô số tu sĩ bắt đầu la hét trong thành."Rốt cuộc khi nào thì thả người đi?""Ngân Nguyệt Tông và Phong Lôi Giáo các ngươi cũng quá đáng quá rồi đấy?""Thật sự cho rằng các ngươi bắt tay là có thể một tay che trời sao?""Để chúng ta rời đi, để chúng ta rời đi..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận