Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1143: Thiếu não (tt)

Chương 1143: Thiếu não (tt)Chương 1143: Thiếu não (tt)
Lữ Thiếu Khanh cười cười, hỏi ngược một câu: "Cho nên, bây giờ ngươi tin chưa?"
Tương Ti Tiên gật đầu, sự thật đều bày ở trước mắt, không tin cũng phải tin.
Lữ Thiếu Khanh liền nói: "Cho nên, ta không phải kẻ lừa đảo, tên này chạy tới xin giúp đỡ, chúng ta thân là người lương thiện sao thấy chết không cứu?"
"Ta không rảnh đi gặp gia gia ngươi."
"Gừp
Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ không kìm được gầm nhẹ một tiếng, âm thanh này đang kháng nghị rằng Lữ Thiếu Khanh nói láo.
Tiêu Y vội vàng đập nó một cái, thấp giọng trấn an.
Ở chỗ này, ngươi dám đắc tội Nhị sư huynh?
Đại Bạch và tiểu Bạch cũng vội vàng gầm nhẹ hai tiếng, cảnh cáo Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ, không nên trêu chọc đại ma đầu.
Muốn cứu phụ mẫu ngươi thì đừng đắc tội đại ma đầu.
Tương T¡ Tiên nghe vậy, một lần nữa mỉm cười: "Không sao, giúp nó trước, rồi đi gặp gia gia cũng được."
"Có gấp cũng không gấp chút thời gian này."
Lữ Thiếu Khanh vui vẻ nói: "Nói vậy, Ti Tiên tỷ tỷ muốn giúp một tay không?”
"Vậy thì ngại quá?”
Tương Ti Tiên vừa định nói vài lời khách sáo, Lữ Thiếu Khanh lại nói: "Vậy thì tốt, ta muốn biết nam nhân vừa rồi là ai?
"Khụ khụ..."
Ngươi đúng là chẳng khách khí chút nào.
Tương T¡ Tiên im lặng nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, tuy nhiên cuối cùng nàng ta vẫn nói ra thân phận của nam nhân giáp đen.
"Hắn đến từ bộ tộc Gia Đức."
"Bộ tộc Gia Đức? Có thể nói rõ ràng không?"
Khi Lữ Thiếu Khanh biết bộ tộc Gia Đức chỉ có ba Nguyên Anh kỳ thì sắc mặt của hắn đẹp lên rất nhiều.
"Tế tư của bộ tộc thì sao?"
"Có phải Hóa Thần không?”
Đây mới là vấn đề hắn lo lắng. Nguyên Anh kỳ nhân loại của bộ tộc đều là hàng lởm, cho dù là Nguyên Anh kỳ tầng chín cũng không sợ.
Dận Khuyết lại tìm đến cơ hội khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh, cười lạnh không thôi: "Vô trị!"
Có cơ hội, hắn ta đều muốn khinh bỉ một phen, giãm Lữ Thiếu Khanh thật mạnh.
Dường như như vậy mới có thể khiến trong lòng hắn ta dễ chịu hơn một chút.
Lữ Thiếu Khanh cũng không tức giận mà nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta vừa mới bước ra từ một vùng núi hẻo lánh, chẳng biết gì cả. Trên đường bị người chế giễu cũng đã quen."
Tiêu Y cũng thừa cơ phối hợp, nước mắt rưng rưng: "Ti Tiên tỷ tỷ, tỷ đừng chê cười chúng ta. Chúng ta không muốn bị người ta nói không kiến thức."
Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Ai, những đứa trẻ ra đời trong khe núi nhỏ bị người ta chê cười cũng là bình thường, không sao, chúng ta có thể chịu đựng được.
Tương Tỉ Tiên lắc đầu: "Đương nhiên sẽ không, hai vị không cần lo lắng."
Vãi!
Sắc mặt Dận Khuyết vô cùng khó coi, kìm nén đến mức đỏ bừng mặt.
Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y mỗi người một câu khiến hắn ta không biết trêu chọc và phản kích như thế nào.
Dận Khuyết tin, chắc chắn Lữ Thiếu Khanh đang nói láo nhưng hắn ta lại không cách nào phản kích.
Giờ hắn ta có nói gì cũng vô ích.
Thậm chí hắn ta còn cảm nhận được ánh mắt trách cứ của Tương Tỉ Tiên.
Mọe nó ta oan uổng quá.
Đại tiểu thư, nàng không nên tin người như vậy chứ?
Mấy lời này vừa nghe đã thấy vô cùng giả tạo.
Quả nhiên, đại tiểu thư vẫn quá mức đơn thuần, ta nhất định phải ở bên cạnh bảo vệ nàng thật tốt, không để cho tên khốn kiếp này lừa nàng.
Đại tiểu thư, để ta bảo vệ nàng!
Ánh mắt Dận Khuyết trở nên nên kiên định, nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh, trong lòng đưa ra quyết định kỹ càng, tuyệt đối không cho Lữ Thiếu Khanh lừa gạt Tương Ti Tiên.
Tương T¡ Tiên nói tiếp: "Bộ tộc có †ồn tại nhân loại Nguyên Anh kỳ có thể được xưng tụng là bộ tộc lớn." "Hơn nữa Nguyên Anh kỳ nhân loại cũng không được phép tồn tại quá nhiều, Nguyên Anh kỳ dư thừa sẽ tiến đến trung tâm thế giới để yết kiến Tế thần rồi không trở về nữa."
"Cho nên, cho dù là bộ tộc lớn hơn nữa thì nhân số cao thủ của bọn hắn cũng không nhiều, thực lực Tế tư mạnh nhất cũng chỉ có cảnh giới thực lực Nguyên Anh kỳ."
"Những nhân loại cao thủ hoặc có thiên phú bình thường đều sẽ đến trung tâm thế giới."
"Gia gia từng nói, làm vậy là để đè phòng thực lực nhân tộc bên dưới cường đại quá mức, từ đó tạo phản."
Sau khi Lữ Thiếu Khanh nói xong liền thẳng thắn vạch trần: "Nhánh cứng thân mềm!"
Phòng ngừa người bên dưới phản kháng, cố găng hết sức làm suy yếu thực lực địa phương, duy trì thực lực cường đại của trung ương.
Đây chính là thủ đoạn vương triều phong kiến thường dùng, vô cùng hữu hiệu.
Đồng thời cũng có thể chứng minh, quái vật tự xưng Tế thần là tồn tại có lý trí, có suy nghĩ như con người.
Loại tồn tại này, sẽ chỉ càng khủng bố hơn.
Có câu nói như thế này, lưu manh không có văn hóa không đáng sợ, đáng sợ là lưu manh có văn hóa.
Tế thần, chính là lưu manh có văn hóa.
Nhân loại thế giới này như bị đế vương khống chế, nuôi dưỡng bọn họ như gia súc. Cứ thế, những nhân loại này sẽ luôn mơ mơ màng màng, không hoài nghỉ gì.
Tương Ti Tiên nghe thấy bốn chữ nhánh cứng thân mềm này liền không kìm được gật đầu: "Không sai, đúng là như thế."
"Cho nên, cho dù có người biết, thực lực bọn hắn quá yếu, căn bản không phản kháng được, chỉ có thể tùy ý để Tế thần xâm lược."
Sắc mặt Tương T¡ Tiên nặng nề, càng hiểu rõ chân tướng sự việc thì càng cảm thấy tuyệt vọng.
Cho dù là gia gia của nàng ta, đối mặt với loại cục diện này cũng khó có thể thay đổi.
Lữ Thiếu Khanh không đa sầu đa cảm được như Tương Ti Tiên.
Hẳn chỉ cần biết trong bộ tộc Gia Đức không có tồn tại Hóa Thần là được rồi.
Những thứ khác, không liên quan gì đến hắn.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh có được tình báo mình muốn, hắn cười haha, nói với Tương Ti Tiên: "Ti Tiên tỷ tỷ, ta phải đi cứu phụ mẫu tên này, ta không rảnh đứng đây lảm nhảm với mọi người."
"Ngươi ở đây chờ ta một chút, sau khi cứu được phụ mẫu của nó, ta trở lại đây cùng ngươi đi gặp đại trưởng lão."
Dận Khuyết ha ha cười lạnh: "Ta thấy ngươi sẽ thừa cơ bỏ chạy."
Dận Khuyết một trăm lần không tin Lữ Thiếu Khanh sẽ ngoan ngoãn quay trở lại, sau khi làm xong chuyện chắc chắn hắn có thể chạy bao xa sẽ chạy bấy xa.
Thậm chí, Dận Khuyết ác ý suy đoán Lữ Thiếu Khanh: "Thậm chí ngươi nói đi cứu phụ mẫu nó cũng là giả, mục đích thực sự là muốn vứt lại chúng ta ở đây." Hắn ta nói với Tương T¡ Tiên: "Đại tiểu thư, chúng ta phải đi theo hắn." Tương Ti Tiên cũng có ý định này, vất vả lắm mới gặp được, có ai ngốc mà ở đây chờ chứ? Nàng ta cũng không phải kẻ ngu. Chương 1144: Hiểu được nhánh cứng thân mềm của Tế thần
Lữ Thiếu Khanh mặt lộ vẻ khó xử: "Các ngươi cũng muốn đi theo?"
"Cái này, không tốt lắm đâu?"
Tương Ti Tiên mỉm cười hỏi: "Có cái gì không tốt?"
"Ta sợ đến lúc đó đánh nhau ta không thể nào lo được cho các ngươi."
"Vẫn nên ở chỗ này chờ đi, nơi này an toàn."
Dận Khuyết tức chết, đây là ghét bỏ thực lực bọn hắn sao?
Bị nghi ngờ thực lực, Tương Ti Tiên cũng không vui, nàng ta thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói với Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, ngươi yên tâm, chút thực lực tự vệ vẫn phải có, điểm ấy cũng không cần ngươi lo lăng."
"Hơn nữa, chúng ta đi, còn có thể giúp một tay, ngươi nói có đúng hay không?"
"Được." Lữ Thiếu Khanh cũng không từ chối, thuận thế nói: "Đến lúc đó làm phiền các ngươi."
Sau khi nói xong, hắn còn nháy mắt mấy cái với Dận Khuyết: "Dận huynh, đến lúc đó chớ có biếng nhác nha."
Dận Khuyết trong lòng phân hận không thôi, ta thật sự muốn cho ngươi một búa.
Lữ Thiếu Khanh dẫn bọn Tương Tỉ Tiên đi tìm Kế Ngôn.
Kế Ngôn nhìn bọn người Tương Tỉ Tiên và Dận Khuyết, hơi giật mình, sau đó không kìm được khóe miệng nhếch lên đến, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Thế này là thế nào?" Muốn trốn tránh người của tổ chức Thí Thần, kết quả người ta vẫn tìm tận cửa, tránh uổng công.
Lữ Thiếu Khanh khó chịu nói: "Huynh cười cái quái gì, mọi người hữu duyên gặp lại, đây là một chuyện tốt, hiểu không hả?”
"Hiểu!" Kế Ngôn cười ha ha.
Lữ Thiếu Khanh càng thêm khó chịu, đặt mông ngồi trên người Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ, quát: "Dẫn đường, đi xem thử phụ mẫu ngươi bị nướng chưa."
Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ vốn muốn phản kháng, ngươi cũng dám ngồi trên đầu ta?
Nhưng Lữ Thiếu Khanh vừa lộ ra chút khí tức, cơn mắc tiểu của nó lập tức dâng lên.
Nó không nói hai lời, ngoan ngoãn chở Lữ Thiếu Khanh xuất phát.
Tương T¡ Tiên thì khống chế phi thuyền đi theo phía sau, nhìn ba sư huynh muội Kế Ngôn, Tương Ti Tiên trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Bọn hắn có thể giúp được không?"
Dận Khuyết vẫn luôn ở bên cạnh Tương T¡ Tiên, luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Tương Ti Tiên.
Câu này của Tương Ti Tiên rơi vào tai hắn ta, hắn ta lập tức xích lại gần mấy bước, cũng hạ giọng nói: "Đại tiểu thư, đại trưởng lão có từng nói gì sao?”
Tương Ti Tiên lắc đầu: "Gia gia cũng không nói nhiều, người chỉ từng nói, người đặc biệt có thể thay đổi thế cục hiện tại."
"Nhưng mà..."
Ánh mắt Tương Ti Tiên lại một lần nữa nhìn xuống.
Trên lưng Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ không tính bằng phẳng, nhưng cũng khá rộng.
Kế Ngôn ngồi xếp bằng trên đầu, không nhúc nhích tí nào.
Lữ Thiếu Khanh tìm một chỗ nằm, dễ chịu như nằm trên giường.
Tiêu Y thì cười tủm tỉm ở bên cạnh bóc linh đậu cho Lữ Thiếu Khanh, đại Bạch và tiểu Bạch nhảy nhót ở phía trước.
Nhìn khung cảnh vô cùng hài hòa.
Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ nhanh chóng đi thẳng về phía trước trên mặt đất nhưng trên lưng vẫn duy trì bình ổn, như một sân bóng biết chạy.
Tương Tỉ Tiên nhìn ba sư huynh muội Lữ Thiếu Khanh nhàn nhã thảnh thơi trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.
Dạng người này nhìn có vẻ vô cùng đặc biệt, nhưng cũng không biết loại đặc biệt này có dùng được không.
Dận Khuyết thấy ánh mắt Tương Ti Tiên rơi trên người Lữ Thiếu Khanh, hắn ta lại nhân cơ hội nói xấu Lữ Thiếu Khanh, hắn ta nói với Tương Tỉ Tiên: "Đại tiểu thư, người nhìn tên tiểu tử khốn kiếp kia đi, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt đẹp gì."
"Coi sư muội làm người hầu để sai bảo, ta chưa từng thấy loại sư huynh như hắn."
"Hơn nữa con người hắn cũng hèn hạ vô sỉ, cẩn thận bị hắn lừa."
Dận Khuyết hận không thể đem tất cả những thói xấu, mũ thối chụp hết lên đầu Lữ Thiếu Khanh. Tương Ti Tiên có mấy phần lần kinh ngạc nhìn qua Dận Khuyết: "Dận đại ca, hắn đã làm gì huynh sao?"
Hắn làm gì ta?
Lòng ta bị thương rồi.
Nhắc đến chuyện đau lòng, nước mắt Dận Khuyết lưng tròng.
Nghĩ lại những sỉ nhục hắn ta từng chịu.
Nhưng, những chuyện đó hắn ta ngại nói ra, hắn ta hắn chỉ có thể nói: "Hắn lừa ta."
Ngữ khí bình thản, lại nghiến răng nghiến lợi, hận thấu xương.
Tương Ti Tiên lại nói: 'Dận đại ca, ta cảm thấy hắn làm người cũng không tệ lắm, không đến nỗi như huynh nói."
Lữ Thiếu Khanh tạo cho Tương Tỉ Tiên cảm giác rất tốt, bề ngoài sáng sủa đẹp trai, là một chàng trai sáng chói.
Miệng lại ngọt, lại biết nói chuyện, thổi phồng đến mức nàng ta không muốn nhận cũng phải nhận.
Tiểu cô nương chưa hiểu thế sự gặp phải loại này, trăm phần trăm luân hãm.
Tương Tỉ Tiên cũng không phải dạng con gái mù quáng, không hiểu biết gì, nhưng ấn tượng đầu tiên Lữ Thiếu Khanh tạo ra cho nàng ta thật sự quá tốt.
Dù là Dận Khuyết không ngừng ở bên cạnh nói xấu Lữ Thiếu Khanh, nàng †a cũng xem nhẹ theo bản năng.
"Âm!"
Dường như Dận Khuyết nghe thấy tiếng cõi lòng mình tan nát.
Dận Khuyết lệ rơi đầy mặt, khóc không ra nước mắt
Tên khốn kiếp kia chỉ vài câu đã lừa đại tiểu thư xoay vòng.
Đáng ghét, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.
Hai mắt Dận Khuyết tràn ngập sát khí, căm tức nhìn Lữ Thiếu Khanh bên dưới.
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày một cái, nhìn chung quanh một lần.
"Nhị sư huynh, thế nào?"
Lữ Thiếu Khanh nghi hoặc nhìn chung quanh, lại nhìn phi thuyền đi theo bên trên, nhai một viên linh đậu, ngữ khí nghỉ hoặc: "Kỳ quái, ta cứ cảm thấy có gì đó là lạ nhưng không nói ra cụ thể được."
Sau đó hắn đưa mắt khóa chặt phi thuyền Tương Ti Tiên, nhìn tạo hình cổ quái của phi thuyền, Lữ Thiếu Khanh nói: "Để bọn hắn đi theo, nói không chừng có chuyện gì tốt." Tiêu Y thì hỏi: "Nhị sư huynh, làm sao bây giờ?"
"Có cần chôn bọn hắn không?"
Sau khi nói xong, còn hung ác làm một động tác cắt cổ thu thập, như một tiểu muội muội hung ác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận