Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2181: Chương 2181

Chương 2181: Chương 2181Chương 2181: Chương 2181
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm “Vừa rồi lần đầu tiên đánh ngươi là bởi vì miệng quạ đen của ngươi, lần thứ hai là vì trước đó cha ngươi tung tin đồn nhảm sinh sự.”
“Lần thứ ba, hừ, chuyện ngươi vu khống ta lần đầu tiên, giờ ta vẫn còn nhớ đấy.” Giản Bắc cũng kinh ngạc trước sự hẹp hòi của Lữ Thiếu Khanh: “Đại ca, ngươi...”
Nhìn qua ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh, Giản Bắc đổi giọng: “Ngươi thật hào phóng.”
Quản Đại Ngưu tức chết, hung hăng khinh bỉ Giản Bắc: “Phản đồ!”
Giản Bắc cười ha ha: “Ai bảo ngươi trêu chọc đại ca?” Không trêu chọc đại ca chúng ta vẫn là bằng hữu tốt.
Dù sao ta cũng không muốn bị đại ca thu thập.
Qua nửa ngày trời, nơi xa nhanh chóng truyền đến tiếng nôn khan của Quản Điểu.
“Ọe, đây, đây là cái gì?” “Trong thức ăn có phân.”
Nơi xa truyền đến giọng của Quản Điểu Thiếu Khanh cười đến rất vui vẻ.
“Đi thôi, chúng ta đi xem thử Điểu thúc thúc đã ăn bao nhiêu.”
“Ha ha.”
Gia Cát Huân nhíu mày, nàng ta không ngờ tới, tuy nhiên lại không kiềm được nhớ đến dáng vẻ chật vật của những người khác mà mình từng thấy.
Tuy nhiên so với dáng vẻ chật vật của người khác, nàng ta càng ghét dáng vẻ đắc ý của Lữ Thiếu Khanh hơn.
Nàng ta khó chịu nói: “Đúng là một tiểu tử tính cách ác liệt.”
Tiêu Y nghe vậy, lắc đầu, liếc nhìn.
Nhìn thấy khó chịu trên mặt Gia Cát Huân, nàng cảm thấy cần phải thay đổi một chút suy nghĩ của Gia Cát Huân đối với Lữ Thiếu Khanh.
Ai, cũng không thể để Gia Cát tỷ tỷ hiểu lầm Nhị sư huynh được.
Nếu không sau này làm sao qua cửa đây?
Ôm thành kiến qua cửa cũng sẽ huyền náo gà chó không yên. Tiêu Y lắc đầu: “Gia Cát tỷ tỷ, ngươi có chỗ không biết.” “Nhị sư huynh làm như vậy, chắc chắn có lý do của huynh ấy."
Tiểu Hắc nằm bò trên đầu Tiêu Y cũng quơ quả đấm nhỏ nói: “Không sai, ba ba là tuyệt nhất.”
Gia Cát Huân quay đầu nhìn qua Tiêu Y cùng tiểu Hắc.
Một lớn một nhỏ, ánh mắt hai người đều để lộ ra một cỗ thanh tịnh.
Nhưng mà Gia Cát Huân lại cảm thấy mình nhìn thấy sự ngu xuẩn trong mắt hai người.
Hai người này không cứu nổi. Trong lòng Gia Cát Huân kết luận về Tiêu Y và tiểu Hắc. Đối với tên tiểu tử khốn kiếp kia đã mù quáng tín nhiệm. Tên kia nói phần thơm, hai người này cũng sẽ tin tưởng không nghi ngờ sao?
Gia Cát Huân lắc đầu, cười lạnh: “Ngây thơi”
“Cần thận bị hắn bán.”
Tiêu Y không vui: “Gia Cát tỷ tỷ, lời này của ngươi không đúng rồi, cho dù có bán cũng là bán ngươi.”
Ta là sư muội của Nhị sư huynh đấy, sao lại bị bán chứ. AIl
Quả nhiên, nhân loại thật là ngu xuẩn.
Tình cảm nhàm chán, không có chút ý nghĩa nào.
Gia Cát Huân khinh thường cười nhạt một cái, không nói thêm gì nữa.
Lữ Thiếu Khanh mang theo Quản Đại Ngưu bọn hắn thản nhiên xuất hiện. Quả nhiên, Quản Điểu quỳ trên mặt đất nôn khan.
Hai tay run lên, sức lực toàn thân như bị rút sạch.
Thiều Thừa ở bên cạnh, rất là phiền muộn, rốt cuộc là ở chỗ nào xảy ra vấn đề vậy?
“Điểu thúc thúc, ngươi không sao chứ?” Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi.
Cơ thể tròn trịa của Quản Điều run rẩy.
Quá kinh khủng.
Đây là đồ vật người có thể ăn sao?
Bị lừa rồi!
Quản Điểu nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh, tiểu tử khốn kiếp này, không tử tế.
Thậm chí, hắn ta cũng căm tức nhìn nhi tử của mình: “Tiểu tử béo, ngươi muốn hại chết cha ngươi sao?”
Nhắc nhở một chút thì chết sao?
Quản Đại Ngưu oan uổng ủy khuất, ta thật ra rất muốn mở miệng: “Lão cha người cũng thế, bản thân không biết cảnh giác một chút sao?” Còn nói là Thiên Cơ Giả phải duy trì sự cảnh giác, sao tới đây chẳng thấy người cảnh giác gì.
Quản Điều tức giận đến mức muốn đánh nhi tử của mình một trận.
Còn dám mạnh miệng.
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm làm người tốt, đỡ Quản Điểu dậy:
Quản Điều cũng mặc kệ, trực tiếp kéo cánh tay Lữ Thiếu Khanh chật vật đứng lên.
Ăn một ngụm thức ăn vào miệng còn lợi hại hơn độc dược cấp mười.
Quản Điều cảm thấy cả người mình đầu suy nhược.
So với ứng phó nương của Quản Đại Ngưu còn tốn sức hơn.
Lữ Thiếu Khanh đỡ Quản Đại Ngưu ngồi bên cạnh bàn, chỉ vào đồ ăn trên bàn: “An ngon không?”
“Muốn ăn thêm chút nữa không?”
Lữ Thiếu Khanh nhiệt tình gắp thức ăn cho Quản Điểu. Mùi thơm xông vào mũi, Quản Điểu sắc mặt lại một lần nữa trắng bệch.
Lại có kích động muốn ói. “Tiểu tử ngươi, hèn hại”
“Các ngươi đều hèn hại!”
Quả nhiên thượng bất chính hạ tắc loạn, chẳng trách lại có loại đồ đệ đáng ghét thế này, sư phụ cũng là đồ xấu xa. Mấy tên tiểu tử ở Tề Châu kia đều phải trừ lương.
Truyền về tình báo cứt chó gì vậy.
Cái gì mà là người đôn hậu trung thực, hiền lành nhất Lăng Tiêu Phái. Ta nhổ vào!
Dưới bề ngoài đôn hậu trung thực là một lão đầu vô sỉ giảo hoạt hèn hạ.
Lữ Thiếu Khanh bất mãn nói: “Điểu thúc thúc, ngươi sao có thể mắng chửi người như vậy?
“Sư phụ ta hảo tâm xuống bếp, ngươi không lĩnh tình cũng được, thế mà còn mắng chửi người.”
“Không được, hôm nay ngươi nhất định phải ăn xong một bàn đồ ăn này, nếu không ta nhất định phải vì sư phụ ta đòi một công đạo.”
Ăn hết bàn đồ ăn này?
Sắc mặt Quản Điểu lại một lần nữa trắng bệch.
Còn không bằng bảo hắn ta đi ngăn chặn cái khe hở màu đen trên trời kia đỉ.
“Ngươi, tiểu tử, muốn làm gì?”
Quản Điểu nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh ngồi xuống, đối diện với Quản Điểu, cười híp mắt hỏi: “Điểu thúc thúc, ta muốn hỏi, ngươi biết tung tích sư nương ta không?” A?
Quản Điều kinh ngạc một chút, nhìn Lữ Thiếu Khanh từ trên xuống dưới, cuối cùng thở phì phò nói: “Không biết!” Chưa hết, cảm thấy chưa đủ hả giận, nói bổ sung: “Cho dù có biết, cũng không nói cho ngươi.”
Dám trâu cợt trưởng bối ta như vậy, ta sẽ tùy tiện tha thứ cho ngươi thế sao?
Thiều Thừa nói với Quản Điểu: “Điểu đạo hữu, mong rằng ngươi có thể nói cho chúng ta biết.” Bữa ăn này của ngươi không hề có chút thành ý, ta cho ngươi biết mới là lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận