Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2229: Chương 2229

Chương 2229: Chương 2229Chương 2229: Chương 2229
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Nhìn Lữ Thiếu Khanh không nhanh không chậm chiến đấu với đối phương, Gia Cát Huân rất muốn xông tới níu tai hắn xuống mà gầm lên không cho chơi nữa.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Lữ Thiếu Khanh và hư không phong linh đang chiến đấu thật lâu.
Gia Cát Huân cũng lo lắng thật lầu, nàng ta cũng không buồn tính xem đã bao lâu trôi qua.
Nhưng dần dần Gia Cát Huân kinh ngạc phát hiện ra. Nàng ta cảm thấy áp lực của mình đã giảm bớt rồi, dường như ngọn núi đè trên người đã được chuyển đi.
Phong bạo gào thét xung quanh không còn thanh thế trước đó nữa.
Mậệt rồi ư?
Gia Cát Huân kinh ngạc, không thể tin nổi.
Vì kẻ mệt mỏi không phải Lữ Thiếu Khanh, mà là hư không phong linh.
Uy lực của hư không phong bạo mà nó triệu hoán ra yếu bớt đi, đòn tấn công cũng không còn lăng lệ như vậy. Về phần Lữ Thiếu Khanh, Gia Cát Huân nhìn lại thì thấy hắn vân đứng tại chỗ, nhẹ nhàng vung kiếm.
Uy lực không giảm, hiện tại ánh kiếm đã tiếp cận hư không phong linh.
Mỗi một kiếm vung ra đều khiến cho hư không phong linh phải gọi ra càng nhiều phong bạo hơn để ngăn cản đòn tấn công của Lữ Thiếu Khanh.
Tên hỗn đản kia lại chiếm được thế thượng phong ư? Gia Cát Huân không thể tin nổi, nghi ngờ mình nhìn lầm rồi.
Nàng ta không nhịn được mà dụi dụi hai mắt, vẫn thấy Lữ Thiếu Khanh khí định thần nhàn, thoải mái dễ dàng.
Mà bên kia hư không phong linh có vẻ hơi mất sức, nàng ta biết mình không nhìn lầm. Lữ Thiếu Khanh chiếm được thế thượng phong.
Trong hư không không có linh lực này chính là sân nhà của hư không phong linh, nó nên chiếm thế thượng phong mới phải.
Một Hợp Thể kỳ mới đột phá lại có thể đè một hư không phong linh uy tín lầu năm ra đánh.
Gia Cát Huân vô thức che trán, không biết nên nói gì cho phải.
Nàng ta bắt đầu nghĩ về nhân sinh.
Từ khi nào thế giới này lại trở nên bất thường như thế?
Rõ ràng trước khi thế giới cực kỳ bình thường cơ mà, từ khi tổ tỉnh rồi sao?
Không đúng, là từ khi gặp tên gia hỏa hỗn đản kia.
Gặp hắn, thế giới này bắt đầu trở nên bất bình thường.
Gia Cát Huân yếu ớt nhìn Lữ Thiếu Khanh, thấy hắn không phải chịu lấy một tí áp lực nào.
Đối đầu với một hư không phong linh Hợp Thể kỳ dễ dàng như đang bắt nạt một đối thủ Luyện Hư kỳ vậy.
Tên hỗn đản này đang chơi sao?
Gia Cát Huần nhìn hư không phong linh chật vật chống đỡ sắp không nổi nữa, nhịn không được mà nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh: “Hỗn đản, ngươi đừng có chơi với lửa, chết cháy có ngày đấy.” “Mau mau kết thúc trận đấu đi!”
Hư không phong linh là sinh vật vốn sinh ra của thế giới này, thần bí khó lường.
Ai biết chúng có át chủ bài nào nữa không.
Nhỡ ép đối phương lộ ra át chủ bài, ngươi còn có thể nhẹ nhàng như vậy sao?
Dường như không nghe được lời Gia Cát Huân nhắc nhở, Lữ Thiếu Khanh vẫn không nhanh không chậm.
Ngược lại, dường như hư không phong linh nghe được lời Gia Cát Huân nói.
Vù vù.
Gió lớn cuốn đến, khí tức lạnh lẽo âm u.
Hư không phong linh đột nhiên biến mất.
Phong bạo xung quanh chớp mắt đã tiêu tan, biến mất sạch sẽ.
Hư không bình tĩnh trở lại, nhất thời khiến cho Gia Cát Huân không kịp phản ứng. Chạy?
Gia Cát Huân ngạc nhiên, Lữ Thiếu Khanh cũng hơi kinh ngạc.
Nhưng một khắc sau, một vòng xoáy màu đen đột nhiên xuất hiện ngay dưới chân Lữ Thiếu Khanh.
Như một cái lỗ đen không đáy, cơn lốc xoáy bên ngoài như cái miệng lớn của con rắn độc ngoác ra muốn nuốt trọng cả Lữ Thiếu Khanh vào bụng.
Vù vù.
Phong bạo xung quanh lại lần nữa xuất hiện, hư không phong linh lại xuất hiện, bầ mặt nó càng nhúc nhích nhanh hơn. Dường như Gia Cát Huần nghe được sự vui vẻ trong tiếng gió rít ù ù.
Gia Cát Huân không nhịn được mà thấp giọng rên rỉ: “Hỗn đản, ngươi xem đi, chủ quan đấy.”
Giới hiện ra bên cạnh Gia Cát Huân ngồi xếp bằng trên Xuyên Giới Bàn, nhìn nàng ta như nhìn thằng ngốc: “Ngươi đang lo lắng cái gì?”
“Chỉ là Hợp Thể kỳ thôi, không cần lo lắng.”
Khí linh không có lương tâm. Gia Cát Huân trừng mắt với Giới.
Nàng ta chỉ vào hư không phong linh đang vui vẻ, hỏi: “Không lo lắng à? Lão đại của ngươi sắp bị ăn rồi đấy.” “Ngươi còn không lo lắng nữa?”
Không có tên hỗn đản kia, sau này cái bản đồ nát nhà ngươi chỉ là thứ cô hồn dã qUỶ.
Nhưng mài
Gia Cát Huân nghĩ lại, Xuyên Giới Bàn chỉ là một món pháp khí thôi, không có chủ nhân cũ thì sau này cũng sẽ có chủ nhân mới, không có ảnh hưởng gì lớn với nó.
Chẳng lẽ đi theo tên hỗn đản kia đến khí linh cũng không chịu được à?
Cho nên mới có thái độ không thương tâm tí nào như thế?
Ánh mắt Gia Cát Huân nhìn Giới thêm vài phần dị dạng: “Mang ta rời đi.”
Gia hỏa hỗn đản chết rồi, gia hỏa này chính là vật vô chủ. Một lần nữa Giới nhìn nàng ta như nhìn tên ngớ ngẩn: “Quả nhiên đầu óc ngươi có vấn đề.”
“Ta đã nói lão đại không sao rồi.”
“Nếu có chuyện gì, ta lại ở đây nói nhảm với ngươi à?” Gia Cát Huân ngạc nhiên, nàng ta vừa bị một cái khí linh dạy dõ.
Nhưng chẳng mấy chốc nàng ta đã kịp phản ứng lại. Không sai, nếu Lữ Thiếu Khanh có vấn đề gì chắc chắn Giới sẽ không ở đây nhảy nhót tưng bừng thế này đâu. Nàng ta lại nhìn sang hư không phong linh, vừa nhìn thì một vòng ánh sáng đã xuất hiện trong tâm mắt của nàng ta.
Ánh sáng đỏ rực, kiếm ý dữ dẫn, nhiệt độ nóng bỏng. Một cỗ năng lượng lan
rộng, ,một tiếng chim hót bay vút lên tận trời, một con thần điểu từ trong cơ thể hư không phong linh xông ra. Toàn thân thần điêu bọc bởi ngọn lửa cháy đỏ hừng hực, như chim thần Thái Dương giáng lâm, tỏa sáng vạn trượng, chiếu rọi cả hư không đen tối sáng như ban ngày. Không gian chấn động, nhiệt độ nóng bỏng khiến cho hư không vặn vẹo, thậm chí vỡ tan.
Sức mạnh đáng sợ càn quét tứ phương, hư không phong bạo xung quanh lại lần nữa bị quét sạch sành sanh.
“A.”
Thần niệm của hư không phong linh truyền đến kêu lên.
Nó nuốt Lữ Thiếu Khanh vào bụng, còn chưa kịp cảm nhận hương vị đã bị người ta mổ bụng rạch ngực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận