Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 598 - Tiền bối, giúp một chút được không?



Chương 598: Tiền bối, giúp một chút được không?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Ta nhất định phải giết hắn, chém hắn thành muôn mảnh, thiêu đốt hồn phách hắn vạn vạn năm.”Ngữ khí Khu Tình bình tĩnh, hận ý lộ ra trong lời nói khiến trong lòng Hình Tác không kìm được run rẩy.Đây là ý quyết giết.Hắn ta không kìm được nhắc nhở một câu: “Cẩn thận, không thể để thù hận khiến ngươi choáng váng đầu óc. Bên Hàn Tinh sẽ nhanh chóng truyền tống thêm người tới, tuyệt đối không thể vì chuyện này làm hỏng đại sự.”Khu Tình trầm mặc, sắc mặt đen nhánh, khó coi tới cực điểm.Nàng da vốn ngăm đen của nàng ta càng trở nên đen hơn.Khu Tình nhìn chòng chọc phương hướng Lữ Thiếu Khanh một lúc rồi mới bắt đầu tiếp tục chữa trị đại trận.Là tông sư trận pháp, chữa trị đại trận rất nhẹ nhàng, Lữ Thiếu Khanh không phá hư hoàn toàn đại trận mà chỉ phá một góc thôi.Sau khi sửa xong, Khu Tình và Hình Tác biến mất.Bên này Lữ Thiếu Khanh sờ cằm, đứng đằng xa, nhìn theo hướng ma tộc, nhức đầu: “Nữ nhân ma tộc kia sợ chết vậy, còn mang cả bảo tiêu? Không cần thể diện à?”Hai ma tộc liên thủ, Lữ Thiếu Khanh có cuồng vọng mấy cũng không dám đánh bọn hắn.Hắn không phải Kế Ngôn, hắn không thích loại khiêu chiến độ khó cao này.Lữ Thiếu Khanh lại thăm dò từ một hướng khác thêm lần nữa, kết quả vẫn là Khu Tình và Hình Tác hai người cùng xuất hiện.Lữ Thiếu Khanh tức giận chỉ vào hai người mắng to: “Còn nói Thánh tộc? Hai người cùng lúc xuất hiện, tính là anh hùng gì? Không hiểu võ đức, cẩu nam nữ không biết xấu hổ.”“Tìm chết!”Khu Tình và Hình Tác bị mắng thì tam thi thần nổ tung, đầu dâng lên khói trắng.Hai người lập tức ra tay với Lữ Thiếu Khanh, khí tức cường đại làm cho cả thiên địa đều run rẩy.Lữ Thiếu Khanh đã sớm chuẩn bị, sau khi mắng xong liền xoay người chạy, để lại hai người Khu Tình và Hóa Thần đứng nguyên tại chỗ nổi trận lôi đình.Khu Tình cắn răng: “Tiếp tục như vậy không được.”Bị Lữ Thiếu Khanh đùa giỡn như vậy, Khu Tình cảm thấy mình sắp bị tức đến nổ tung.Nàng ta nói với Hình Tác: “Lần sau lúc hắn đến, ta ra trước, ngươi chờ phía sau.”Hình Tác không đồng ý: “Không được, người không thể mạo hiểm, vạn nhất người xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người và ta đều xong.”Ngươi chết không sao, mấu chốt là ngươi chết, ta cũng sẽ không may.Thị vệ trưởng không phải người dễ nói chuyện.“Chẳng lẽ ngươi không muốn giết hắn sao?” Khu Tình hiện tại chỉ muốn giết Lữ Thiếu Khanh, bất kể dùng thủ đoạn gì cũng được.“Hoặc là để mặc hắn ở đây phá hư trận pháp, ngươi cho rằng tu bổ trận pháp không cần vật liệu sao?”“Ngươi thử nói đi, trong tay chúng ta còn bao nhiêu vật liệ?”Khu Tình chỉ vào đại trận bị phá hư hỏi Hình Tác.Hình Tác trầm mặc, hoàn toàn chính xác, bọn hắn được truyền tống tới, đúng là trong tay cũng mang đến rất nhiều vật liệu.Nhưng nhiều vật liệu cũng không chịu được dạng tiêu hao này.Tiêu hao sạch ở đây thì sau này phải làm sao?Nhưng...Hình Tác không dám mạo hiểm, Khu Minh thực lực không tệ, vẫn bị người ta giết như giết gà trong thời gian ngắn.“Vậy tìm thêm một người tới.”“Bảo Nhan đại nhân đến giúp đỡ được không, nếu không đến lúc đó ta sẽ tự ra, kẻ này ta tất phải giết!”Hình Tác hơi suy nghĩ thêm một lúc, cuối cùng đồng ý.“Được, chúng ta cho hắn một bất ngờ.”Bên Lữ Thiếu Khanh, sau khi hắn chạy về thì cảm thấy đây không phải cách.Hắn chạy thẳng về, tìm tới Ung Y: “Ung tiền bối, có thể giúp một chút không?”Ung Y mặt lạnh, hừ một tiếng, không thèm quan tâm.Tiểu tử ngươi, ta muốn đâm ngươi, muốn thiên đao vạn quả ngươi.Bây giờ ta chưa động tay với ngươi là đã nể mặt ngươi rồi, ngươi còn muốn ta giúp ngươi?Ngươi ăn cái gì để lớn vậy?Chỉ phát triển tứ chi không phát triển đầu óc à?“Ung tiền bối, đừng như vậy, ta và đồ đệ ông thân thiết như vậy, dù gì ta cũng được coi là vãn bối của ông, giúp một chút đi.”Con mọe ngươi, còn mặt mũi nói thân với đồ đệ ta?Ung Y giận không chỗ phát tiết, thổi râu ria, trừng mắt.Tay lão run rẩy rất muốn tát một cái, muốn đập tên khốn kiếp đáng ghét trước mặt thành cặn bã.Ung Y đè ép nộ khí, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, nhân lúc ta chưa có ý định đánh chết ngươi, ngươi cút sang một bên cho ta.”“Hẹp hòi!” Lữ Thiếu Khanh đau lòng phê bình loại hành vi này: “Thế phong nhật hạ, lòng người suy đồi, trưởng bối đều tư lợi như vậy sao?”“Dù sao ta cũng là ân nhân cứu mạng của Ngọc Đỉnh phái, thân là chưởng môn ngay cả một câu cảm tạ đều không có, đau lòng, đau lòng a!”“Được rồi, Mạnh cô nương, chúng ta ra ngoài tản bộ được không?”Mạnh Tiêu ở bên kia nghe vậy từ từ chạy tới, hai búi tóc trên đầu như hai dấu hỏi đang đung đưa trước mặt Lữ Thiếu Khanh: “Đi tản bộ? Để làm gì?”Tiêu Y cũng theo ở phía sau, chân nhỏ bước nhanh thoăn thoắt như Phong Hỏa Luân, tiến đến bên này, mắt to lóe sáng.Nhị sư huynh khai khiếu sao?Đang định hẹn hò sao?Không ngờ đấy, Hạ Ngữ sư thúc xinh đẹp như vậy mà cũng không được Nhị sư huynh thích, ngược lại Mạnh Tiêu tỷ tỷ lại có thể giam cầm trái tim Nhị sư huynh.Tiêu Y trong lòng kích động, Nhị sư huynh muốn lập gia đình sinh con cái sao?Nhưng mà, Đại sư huynh thì sao? Đại sư huynh biết phải làm sao?Đến lúc trở về có một kiếm bổ thẳng vào Mạnh Tiêu tỷ tỷ không?Đại sư huynh mà bổ Mạnh Tiêu tỷ tỷ, ta cũng không dám mở miệng cầu tình giúp Mạnh Tiêu tỷ tỷ đâu.Ung Y nhìn thấy đồ đệ của mình trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, lão đau lòng, cũng hiểu rõ.Trước kia đồ đệ mình không phải vì chuyện kia mà buồn bực không vui.Đây là do mắc bệnh tương tư mới có thể rầu rĩ không vui.Sau khi hiểu ra Ung Y thầm mắng mình, mọe nó ta thật đê tiện, tại sao lại dẫn đồ nhi ngoan ra ngoài, đây không phải dê vào miệng cọp sao?Còn nữa, đồ nhi ngoan, mặt con vui vậy là có ý gì?Nữ hài tử mà không biết thận trọng à?

Bạn cần đăng nhập để bình luận