Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 901. Đánh không thắng, ngươi xong đời luôn



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐàm Linh nghe vậy giận dữ, lại là đang ngủ?Nàng ta đi đến bên ngoài đỉnh núi: “Trương Chính, ra đây cho ta.”Không có động tĩnh, mây mù mờ mịt chậm rãi bay theo trong gió, nhìn có vài phần tiên ý, nhưng trong mắt Đàm Linh đây là thứ khiến nàng ta tức giận.Tên khốn kiếp này, đi ngủ mà cũng phải tạo cảnh như vậy à?Là sợ người ta tới quấy rầy hay sợ chết?Đàm Linh lại kêu vài tiếng, mắt thấy vẫn không có động tĩnh gì. Dưới cơn giận dữ, Đàm Linh vẫy tay tóm lấy một thân cây vạn cân dưới chân núi, giơ cao lên trời chuẩn bị đánh xuống.Ta bấp chấp ngươi có trận pháp gì, cứ đánh xuống thì dù thế nào ngươi cũng sẽ phải chịu thiệt một chút.Tuy nhiên vào lúc Đàm Linh sắp đánh xuống, trong sương mù có động tĩnh.Sương màu màu trắng chậm rãi tan đi, Đàm Linh và Thời Cơ đáp xuống, Lữ Thiếu Khanh từ bên trong nhà đi ra.Đôi mắt hắn nhập nhèm, ngáp dài, nhìn thật sự giống như chưa tỉnh ngủ.“Làm gì vậy? Không biết quấy nhiễu mộng đẹp của người khác là một chuyện thiên lý khó dung sao? Ngươi làm mấy chuyện này mà không sợ sét đánh à?”Lữ Thiếu Khanh đầy tức giận, sau khi đến ma tộc này hắn cảm thấy muốn được ngủ ngon cũng khó.“Có chuyện mau nói, có rắm mau đánh, nếu không có đừng quấy rầy giấc ngủ của ta, gần đây ta rất mệt mỏi.”Đàm Linh trăm ngàn lần không thể tin, mệt mỏi?Ta thấy cả cái Thánh địa này thoải mái nhất chính là ngươi đấy.Ngươi ở đây bao nhiêu ngày là ngủ bấy nhiêu ngày, đi ngủ mà cũng có thể ngủ đến mệt mỏi luôn à?Đàm Linh cắn răng, trừng mắt, nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh: “Bớt ở đây giả vờ cho ta, ngươi lập tức giải quyết vấn đề cho ta!”“Vấn đề gì?” Lữ Thiếu Khanh nháy mắt mấy cái, rất là nghi hoặc: “Gần nhất lại có chuyện lớn gì xảy ra à?”Thánh Sơn sập? Hay là Thánh Chủ băng hà rồi?Đàm Linh đã đứng chống nạnh, nàng ta đã tức đến mức đau cả tâm can rồi.Thời Cơ kể lại đại khái sự tình.Lữ Thiếu Khanh sau khi nghe xong, bĩu môi, hết sức khinh bỉ: “Chút chuyện có bao lớn đâu chứ, nếu không biết ta còn tưởng ngươi tới kỳ kinh nguyệt.”“Khốn kiếp, đồ lưu manh.”Ngươi tu luyện, có kinh nguyệt cái quái gì.Đàm Linh chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: “Lập tức đi giải quyết cho ta, nếu không ta đi tìm sư phụ ta.”“Tính cách này của ngươi tới khi nào mới có thể sửa đổi một chút vậy? Đừng động một chút là lại đi gọi người lớn, rất mất mặt, có biết hay không?” Lữ Thiếu Khanh vô cùng nghiêm túc khuyên nhủ Đàm Linh: “Chuyện này rất dễ giải quyết, dù sao thì đến lúc đó cứ đánh cho tên Kiếm Nhất kia nằm sấp đấy là được. Đánh thắng hắn, hết thảy không phải đều được giải quyết dễ dàng sao?”Về lý thì chính là như vậy, nhưng: “Lỡ như đánh không lại thì sao?”Chủ yếu là Đàm Linh lo lắng vấn đề này, đánh không lại, hết thảy đều xong.“Đánh không lại?” Lữ Thiếu Khanh cười ha ha, lộ ra dáng vẻ bất lực: “Đánh không lại, vậy thì ngươi xong rồi. Ta cũng không còn cách nào khác.”Câu trả lời này lại khiến cơn giận trong lòng Đàm Linh từ từ bốc lên, thật sự muốn đánh chết tên khốn kiếp này.“Được rồi, ngươi không có việc gì thì đi về trước đi, đúng rồi, Thời Cơ cô nương, có rảnh không? Đến đây, ta có chút chuyện cần nhờ ngươi.”Thời Cơ lập tức mừng rỡ: “Thật sao?”Có thể ở cùng với Trương Chính đại nhân sao?Đàm Linh thì mở trừng hai mắt, lập tức hét lớn: “Làm gì? Ngươi muốn giở trò lưu manh à?”Trên mặt Đàm Linh mang theo đầy sự đề phòng, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.Lữ Thiếu Khanh này trong mắt nàng ta là một con sói xám già đang ve vẫy cái đuôi to.Mặc dù Thời Cơ lớn tuổi hơn Lữ Thiếu Khanh nhưng trong mắt Đàm Linh, Thời Cơ chính là một con thỏ trắng bé nhỏ vô hại, rất dễ bị sói xám Lữ Thiếu Khanh nuốt chửng.Lữ Thiếu Khanh kì quái: “Ngươi là gì của nàng? Ta có chút chuyện muốn nói với nàng ngươi cũng không cho à? Mẹ của nàng còn không quản nghiêm đến thế đấy.”Mẹ của nàng?Ngươi đang chửi người hay làm gì vậy?Đang chơi chữ với ta đấy à?Đàm Linh thở phì phò nói: “Có chuyện gì không thể nói thẳng ở đây luôn sao?”Coi ta là người ngoài à?Dù thế nào đi nữa ta cũng thân thiết với Thời Cơ hơn ngươi.Lữ Thiếu Khanh nghe xong, lập tức xấu hổ, lộ ra vẻ thẹn thùng: “Đây là bí mật, không thể nói cho ngươi.”Lữ Thiếu Khanh càng như vậy, Đàm Linh lại càng hiếu kỳ, càng khẳng định chắc chắn Lữ Thiếu Khanh không có ý tốt.Nàng ta nói với Thời Cơ: “Thời Cơ, cẩn thận một chút, tên này rất vô sỉ.”Nói không chừng hắn muốn chiếm tiện nghi của Thời Cơ.Thời Cơ lại lắc đầu, nói với Đàm Linh: “Không có đâu, Trương Chính đại nhân không phải loại người đó.”Sau đó nàng ta nở nụ cười chân thành hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Trương Chính đại nhân, ngươi có lời gì muốn dặn dò ta sao?”Thời Cơ vô cùng tín nhiệm Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh cảnh giác nhìn Đàm Linh, sau khi thấy Đàm Linh muốn đánh người mới nói với Thời Cơ: “Đến đây, chúng ta vào trong nhà nói.”Móa nó, ngươi dẫn người vào nhà muốn làm gì?Đàm Linh nói với Thời Cơ: “Thời Cơ cẩn thận.”Khuôn mặt Thời Cơ đỏ ửng, nhưng không từ chối, nàng ta nói với Đàm Linh: “Linh tỷ tỷ, yên tâm đi.”Sau đó nàng ta không có một chút do dự đi theo Lữ Thiếu Khanh vào trong nhà, tiếp đến còn đích thân đóng cửa lại.Còn Đàm Linh chỉ có thể chờ ở bên ngoài.Lần chờ này, lại kéo dài gần nửa canh giờ.Đàm Linh càng chờ càng nóng lòng.Nàng ta đứng dẫm chân tại chỗ, mặt đất đã bị dậm lún một tầng.Lâu như vậy ở bên trong muốn làm gì cũng được rồi.Không phải ngay cả khỉ con cũng tạo xong rồi đấy chứ?Nếu như vậy, sau này ta biết ăn nói với Phù Doãn trưởng lão như thế nào đây?Cũng không thể vui vẻ chạy tới chỗ Phù Doãn trưởng lão nói, chúc mừng Phù trưởng lão, người làm sư công rồi.Móa nó, đến lúc đó Phù trưởng lão một chưởng đánh chết ta mất. Hết chương 901.

Bạn cần đăng nhập để bình luận