Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1971

Chương 1971Chương 1971
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nếu lẫy đi hoặc ăn hết, đoán chừng Xương Thần bên dưới sẽ lập tức phá xác mà gia. Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Mặc Quần ngoác miệng gặm, tay cầm theo một miếng lớn. Chỉ trong một lát ngắn ngủi, viên thiên thạch lớn bằng cái đầu đã bị gặm mất một nửa. Chỉ vài miếng nữa thôi là có thể gặm đến khu vực màu đỏ rồi.
Nhìn khu vực màu đen có vẻ như bắt đầu lan ra. Lữ Thiếu Khanh càng không dám chờ lâu, đạp một cái, bùn đất xung quanh rơi xuống ầm ầm vùi lấp nơi này đi.
Đúng kiểu có tật giật mình, muốn hủy thi diệt tích.
Lữ Thiếu Khanh quay lại chỗ mọi người.
Thiều Thừa không nói gì, lập tức xông lại cho Lữ Thiếu Khanh một bạt tai.
“Hỗn trướng, muốn chết à?” Lữ Thiếu Khanh sờ sờ đầu, lầm bẩm: “Không phải con không làm sao sao?”
Thiều Thừa tức chết.
“Còn nói nữa? Chờ đến khi có sao thì hối cũng không kịp.” Nói xong, ông lại muốn tát cho Lữ Thiếu Khanh một cái nữa, nhưng hắn vội vàng né tránh.
Trước mặt nhiều người như thế, nếu đánh nữa thì mất mặt lắm.
“Sư phụ, ngài tức cái gì sao? Đi vào Yêu giới này đã lâu như vậy, ngài còn không hạ được quyết tâm sao?”
Kế Ngôn lạnh lùng nói: “Quyết không được, vừa rồi suýt nữa đã dọa chết ông ấy rồi.”
Thiều Thừa không đồng ý với cách nói của Kế Ngôn: “Nào có dọa chết, ta chỉ lo lắng cho tên tiểu tử khốn này thôi.”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, đầy thất vọng: “Sư phụ, dù sao con cũng là đồ đệ của ngài, ngài thiếu lòng tin vào con như vậy sao?”
“Không được, đến khi sư muội phải viết mười vạn chữ tâm đắc, ngài phải đi phụ đạo cho nó.”
Thiều Thừa lập tức biến sắc. Nói là phụ đạo, thực ra là bắt mình viết cùng.
Thiều Thừa trừng mắt với Lữ Thiếu Khanh, ta thật cám ơn ngươi.
Lầu như vậy không gặp, vừa gặp đã cho ta chiêu này?” “Hỗn trướng!”
Thiều Thừa càng muốn đánh người hơn.
Lữ Thiếu Khanh quay sang hỏi Kế Ngôn: “Đồng ý không?” Kế Ngôn gật đầu: “Nên như thế.” “Nếu đã phụ đạo, thì nhiều hơn mấy vạn chữ đi.”
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, cực kỳ ủng hộ: “Không sai, làm tròn đi, mười lăm vạn chữ.”
Thiều Thừa lập tức sụp đổ. Hai đồ đệ liên thù, dù ông có là sư phụ cũng không phản kháng được.
Ông nhìn qua đồ đệ nhỏ, không còn luyến tiếc gì cuộc đời nữa: “Con đã làm cái gì?” Rốt cuộc con đã làm ra chuyện người người oán trách gì mà chọc cả hai người bọn họ vậy?
Đồ đệ của mình, đứa nào cũng là trò giỏi hơn thầy.
Đồ đệ nhỏ có thể chọc giận hai sư huynh một lần, còn trâu bò hơn cả mình.
Chính mình cũng không dám trêu vào hai đứa nó một lần đầu.
Nói đến chuyện thương tâm, hai mắt Tiêu Y rưng rưng, nàng không muốn nói chuyện nữa.
Vốn tưởng tìm sư phụ tới, có sư phụ nói đỡ mình có thể giảm đi vài chữ. Không ngờ, nàng chỉ ở bên cạnh xem thôi, mà tai họa từ trên trời cũng giáng xuống, lại tăng thêm năm vạn chữ tâm đắc.
Muội oan mài
Tiêu Y muốn ôm Thiầu Thừa khóc lớn.
Lữ Thiếu Khanh mặc kệ hai thầy trò, nhìn sang tháp Trấn Yêu, nhướn mày hỏi: “Chuyện gì thế kia?”
“Làm tháp nghiêng, định làm điểm du lịch à?”
“Thiên tài có đầu óc buôn bán, tiền bối uy vũ, đến khi ấy kiếm được linh thạch đừng quên chia cho ta một chút.” Bạch Thước không nhịn được mà hỏi: “Vì sao ngươi không bị sét đánh chết?”
Tháp Trấn Yêu bị tổn hại, đại trận vỡ tan, Xương Thần có thể thoát khốn mà ra bất kỳ lúc nào.
Bạch Thước không gánh nổi áp lực này.
Tiền bối cái gì chứ, đi gặp quỷ đi!
Ta chỉ là một Khí Linh, bây giờ ta chỉ muốn mắng chửi người. “Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì?”
Bạch Thước thở phì phì, tiền bối như này tức giận không khác gì một cô bé.
Bà ta rít lên, muốn cắn người bất cứ lúc nào: “Ngươi nói rõ cho tat”
Bổ ngươi thì bổ ngươi đi, có thiêu ngươi thành tro cũng không sao.
Đốt ngươi thành tro, Yêu giới ta còn có thể lập bia cho ngươi, cho đời đời con cháu Yêu tọc ta chiêm ngưỡng. Nhưng tên giả hỏa nhà ngươi không bị đánh chất thì thôi đi.
Còn gây tai họa cho ta.
Thiên lôi không đánh chết ngươi được, lại đánh cho ta bị thương, đánh cho đại trận sắp sụp đổ đến nơi.
Chuyện này là thế nào?
Bạch Thước chỉ hận mình không phải Hợp Thể kỳ, nếu không bà ta rất muốn treo Lữ Thiếu Khanh lên thẩm vấn một phen.
Mọi người đầu nhao nhao nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, cả người và thú ở đây đều muốn biết chuyện gì đã xảy ra. BỊ mọi người nhìn chăm chú, Lữ Thiếu Khanh có vẻ bi thương, yếu ớt thở dài, xòe hai bàn tay ra cực kỳ vô tội: “Ta cũng không biết.”
“Ta không làm gì hết, oan uổng chết ta rồi.”
“Ngươi không biết? Ngươi không làm gì?”
Hung Trừ là người đầu tiên không nhịn được, gầm thét lên: “Ngươi coi chúng ta là đồ đần cả sao?”
“Ngươi không làm gì mà có sét đánh ngươi à?” Chắc chắn tên tiểu hỗn đản nhà ngươi đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì đó, khiến cho lão thiên không vừa mắt.
Lữ Thiếu Khanh nhìn sang Hung Trừ tức giận nói: “Đại ca của ta, ta đùa một chút, không được à?”
“Đại ca ngươi? Ai?”
“Thiên đạo!”
“Đại ca của ngươi là thiên đạo l2
Hung Trừ tức giận đến phì cười. “Thiên đạo là đại ca của ngươi, vậy ta là cha của nó.” Lữ Thiếu Khanh nổi giận chửi: “Mẹ nó, Đại Hắc Hùng, mẹ nó chứ ngươi chiếm tiện nghỉ đến tận trên đầu ta hả?”
Nói xong, hắn rống lên với trời cao: “Đại ca, bổ hắn tal” Quả cầu màu vàng kim lẳng lặng vận chuyển.
Âm ầm.
Một tia sét từ trên trời giáng thằng xuông đầu Hung Trừ. A. Tia sét này chỉ là loại bình thường thôi, sức không lớn, nhưng cũng đủ để khiến cho cả người cả thú ở đây trợn tròn hai mắt.
Ngay cả Lữ Thiếu Khanh cũng âm thầm giật mình.
Em gái ngươi chứ, có thể làm được thật à?
Lữ Thiếu Khanh biết quả cầu hỗn độn trong cơ thể mình chắc chắn có tí liên quan mờ ám gì đó với trên kia.
Khi độ kiếp, có thể tự dát vàng lên mặt mình mà mời đại ca ra mặt nhỉ? Từ khi mình hấp thu đạo quy tắc màu hồng kia, thiên đạo lại càng nể tình hơn hay sao? Tất cả những người khác đầu choáng váng.
Cho dù là Kế Ngôn cũng âm thầm giật mình.
Sư đệ của mình đi sờ mông thiên đạo đạt thành giao dịch gì đó sao?
Tiểu Hồng không nhịn được mà hỏi Tiêu Y: “Ta đi chết, sư thúc, mấy năm nay lão đại đã làm gì vậy?”
Tiêu Y cũng kinh hoảng, - nhưng nàng đã có sức miễn dịch nên vừa thưởng thức phản ứng của những người xung quanh vừa vui vẻ nói: “Làm nhiều chuyện hơn đi, khi nào rảnh ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Doanh Thất Thất và Ma Nhiên lại quỳ xuống.
Quỳ xuống cúng bái một phen.
Lại có thể có người nói chuyện được với thiên địa sao?
Đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?
Hung Trừ thì bị đọa gần chết. Người tu hành bình thường chỉ có kính sợ thiên đạo một trăm phần trăm. Cho dù là người cả ngày kêu gào nghịch thiên mà bò lên cũng là như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận