Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1885

Chương 1885
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ầm ầm!”
Tinh quang xuyên qua tầng cương phong, xé rách không gian.
Mỗi một đạo tinh quang vô cùng to lớn, đánh mạnh lên người Toàn Đỗ.
Lực hấp dẫn to lớn biến mất, đầu chó to lớn lộ ra vẻ đau đớn, tiếp đến thì phát ra tiếng kêu thảm thiết to lớn.
“A!”
Âm thanh đinh tai nhức óc, quanh quẩn trong bầu trời.
“Phụt!”
Máu tươi vẩy ra, Toàn Đỗ rốt cuộc bất lực duy trì hình thể to lớn của mình.
Cơ thể như núi lớn cấp tốc thu nhỏ, cuối cùng một lần nữa hóa thành hình người.
Lúc này Toàn Đỗ vô cùng chật vật, bả vai, phần bụng, đùi đều có vết tích máu tươi.
Ba đạo tinh quang đáng sợ tạo cho hắn ta thương tổn cực lớn.
Thảm nhất là đầu hắn ta, máu tươi làm sao cũng ngăn không được, không ngừng từ đầu chảy ra.
Nếu đến gần nhìn có thể thấy ót của Toàn Đỗ đã lún xuống.
Thần Kinh chuyên lai lịch bí ẩn, không thể phá vỡ, cũng không phải thứ mà loại người như Toàn Đỗ có thể chống cự được.
“Hèn, hèn hạ!”
Toàn Đỗ đầu óc choáng váng, cảm giác choáng váng liên hồi không ngừng đánh thẳng vào đầu óc của hắn hắn khiến hắn ta hận không thể nhắm mắt lại nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt một phen.
Nhưng mà thân thể đau nhức đang nói cho hắn ta biết, hắn ta vẫn chưa thể ngã xuống.
“Thế nào gọi là hèn hạ?” Tiêu Y tuyệt đối không đỏ mặt, quơ Lan Thủy kiếm tiếp tục công kích, kiếm quang từng trận, không ngừng rơi xuống Toàn Đỗ: “Tiểu Bạch là linh sủng của Đại sư huynh ta, ta mượn dùng thì đã sao?”
Trời đ-!
Mấy người Vương Sĩ nơi xa bất lực chửi thề.
Linh sủng còn có mượn?
Nhưng mà lời này của Tiêu Y khiến cho sắc mặt Hồ Yên phản ứng nhạy bén đột nhiên biến đổi.
Linh sủng?
Tại Yêu giới không còn cách nào khác nói linh sủng.
Mọi người cùng là yêu thú, không tồn tại linh sủng.
Mà nói linh sủng chỉ có một cái khả năng, nhân loại!
Vương Cảnh Sơ cũng kịp phản ứng, sắc mặt của hắn ta đột nhiên đại biến.
Nhân loại!
Nhân tộc lại có thể có người xông vào Yêu giới nơi này, còn lẩn vào trong vương thành tộc Tẩu Thú.
Không đúng, phải nói, đối phương gióng trống khua chiêng tiến vào Kỳ thành mà không một con thú nào phát giác.
Hệ thống an ninh Kỳ thành tồn tại lỗ thủng rất lớn.
Ánh mắt Hồ Yên và Vương Cảnh Sơ không kìm được nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh.
Nhân tộc muốn làm gì?
Tứ đại vương tử tộc Tẩu Thú đều ở đây, muốn tận diệt bọn hắn sao?
Vương Cảnh Sơ cùng Hồ Yên hoảng sợ nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh bên này đang thăm hỏi Thần Kinh chuyên, bỗng nhiên có cảm giác, nhạy cảm nghiêng đầu lại.
Lữ Thiếu Khanh chú ý tới biểu cảm của Vương Cảnh Sơ và Hồ Yên, hắn nhíu mày, hai người làm cái gì?
Lữ Thiếu Khanh lúc này phiêu nhiên mà tới, thoải mái đi tới trước mặt mấy người Hồ Yên: “Thế nào? Có vấn đề gì không?”
Áp lực lớn lao khiến trong lòng Hồ Yên nghiêm túc, cắn răng: “Ngươi, là nhân loại, ngươi muốn làm gì?”
Vãi, sao lại bị phát hiện rồi?
Lữ Thiếu Khanh trong lòng thầm giật mình, trên mặt lại không có bất kỳ biểu lộ.
Sau khi nghe thấy lời của Hồ Yên, Vương Sĩ cùng Nguyên Tuần chấn kinh, kịp phản ứng theo: “Nhân loại? Không sai, linh sủng, chỉ có nhân loại ti bỉ mới có thể làm như vậy.”
“Tên là linh sủng, thật ra là nô dịch.”
Yêu thú đối với nhân tộc không có hảo cảm gì.
Mặc dù Nhân giới cùng Yêu giới đã sớm ngăn cách từ lâu.
Nhưng việc ác nhân tộc làm với yêu thú vẫn lưu truyền tới nay.
Róc da rút xương, luyện đan bằng huyết nhục yêu đan...
Lữ Thiếu Khanh hiểu ra, sư muội ngu xuẩn ăn nói không lựa lời để bị lộ rồi.
Lữ Thiếu Khanh thở dài: “Ai nha, bị các ngươi phát hiện bí mật của ta, ngươi nói, ta nên đối phó với các ngươi như thế nào đây?”
“Ta không biết yêu thú Hóa Thần kỳ đã có nội đan hay không đấy? Tuy nhiên không có cũng không sao, huyết nhục đều là tinh hoa.”
Câu nói này nói ra, bốn người Vương Cảnh Sơ trước mặt lập tức rùng mình, một luồng hơi lạnh xông thẳng lên đầu.
Hồ Yên càng hối hận không thôi, phạm ngu xuẩn.
Lại dám mở miệng xé rách thân phận của đối phương.
Yêu thú có thể thôn phệ nhân loại, nhưng nhân loại xử lý yêu thú càng thêm tinh tế và toàn diện.
Lữ Thiếu Khanh trước mặt có được thực lực đáng sợ, loại tồn tại giống như hắn hoàn toàn có thể ép khô mấy yêu thú như Hồ Yên bọn hắn, một tơ một hào tinh hoa cũng sẽ không bị thất thoát.
Vương Sĩ trong lòng run rẩy, là người đầu tiên mở miệng: “Ngươi, ngươi chớ làm loạn, nơi này, nơi này là Kỳ thành.”
“Cho nên, ta mới muốn giết người diệt khẩu, bảo vệ tốt chính mình.”
Hồ Yên cố gắng trấn định, đầu óc vừa đang tự hỏi, vừa chậm rãi mở miệng: “Công tử, coi như ngươi giết chúng ta, nhưng đừng nên quên thân phận của chúng ta.”
“Mấy người chúng ta đều là tồn tại cao quý nhất trong tộc, một khi chúng ta có sai lầm, trong tộc có thủ đoạn có thể biết là ai ra tay.”
“Đến lúc đó , chờ đợi công tử chính là truy sát vô cùng vô tận của tộc Tẩu Thú chúng ta.”
Lữ Thiếu Khanh khinh thường: “Ngươi cho rằng ta hỏi các ngươi câu hỏi các ngươi có Hợp Thể kỳ hay không để làm gì?”
Cơ thể Hồ Yên lạnh lẽo.
Hồ Yên rất thông minh, chỉ một câu nói nàng ta có thể từ một suy ra ba, lập tức hiểu được.
Đúng vậy, hỏi có Hợp Thể kỳ hay không không phải là lo lắng Hợp Thể kỳ sao?
Nói một cách khác, Lữ Thiếu Khanh không quan tâm đối thủ Luyện Hư kỳ trở xuống.
“Ngươi...”
Một nháy mắt, Hồ Yên cũng không biết phải làm gì cho đúng.
Vẫn là câu nói kia của Vương Cảnh Sơ.
Trước thực lực tuyệt đối, hết thảy âm mưu quỷ kế đều uổng phí tâm cơ.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đã biểu hiện thực lực của bọn hắn trên người Vương Cảnh Sơ.
Hiện tại bốn người bọn hắn đối mặt với Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn không có chút lực phản kháng nào.
Xương cốt Vương Cảnh Sơ càng bị đánh không còn gì.
Lần đầu tiên Hồ Yên có cảm giác thất bại.
Không phải thất bại trên thực lực mà là trí tuệ của nàng ta.
Trước kia nàng ta chẳng những có được thực lực cường đại, cũng có được trí tuệ vượt xa người cùng thế hệ.
Cho dù là Vương Sĩ, Nguyên Tuần, hay là Toàn Đỗ hoặc là các yêu thú khác đều không thể chiếm nửa điểm tiện nghi trên người nàng ta.
Hiện tại, nàng ta đối mặt Lữ Thiếu Khanh, một nhân loại nhìn còn trẻ tuổi hơn nàng ta, cho dù phương diện nào nàng ta đều không chiếm được nửa điểm tiện nghi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận