Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 507 - Lão tổ ngươi là Hóa Thần sao?



Chương 507: Lão tổ ngươi là Hóa Thần sao?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐoan Mộc Hiến lúc này gần như muốn điên rồi, lão cha Nguyên Anh của hắn ta bị người một kiếm bổ chết ở trước mặt hắn ta, không điên cũng coi như tâm lý hắn ta mạnh mẽ.Đoan Mộc Hiến giống như bị điên, khuôn mặt vặn vẹo, kêu to: "Giả, giả, không phải là thật."Lữ Thiếu Khanh một kiếm diệt Đoan Mộc Thiện, chấn động lòng người, khiến Đoan Mộc Hiến không tiếp nhận được.Cha của hắn ta sớm đã là Nguyên Anh, làm sao lại đánh không lại một người trẻ tuổi như Lữ Thiếu Khanh chứ?Công pháp cấp Thiên cũng không làm gì được Lữ Thiếu Khanh, cha hắn ta chết đến không thể chết thêm nữa.Xương cốt không còn, ngay cả Nguyên Anh cũng trở thành thuốc bổ, hoàn toàn biến mất trên thế giới này.Vốn tưởng rằng hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay, nắm chắc thắng lợi, tương lai Ngọc Đỉnh Phái và Đoan Mộc gia trở thành bá chủ Đông Châu, vượt qua tất cả thế lực.Cuối cùng lại gặp Lữ Thiếu Khanh quái thai này.Đoan Mộc Hiến điên cuồng kêu lên, gào thét, không biết là phát tiết oán hận trong lòng, hay là đang che giấu sợ hãi trong lòng."Ồn ào muốn chết!"Một bàn tay Lữ Thiếu Khanh vút lên lao tới, giống như đập ruồi vậy.Bốp một tiếng, Đoan Mộc Hiến phun máu tươi bay qua một bên, trên mặt sưng lên.Hắn ta oán hận nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi chờ đó, lão tổ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.""Lão tổ?" Lữ Thiếu Khanh có vài phần lo lắng, vội vàng hỏi: "Lão tổ ngươi là Hóa Thần sao?"Ba người Nhan Hồng Vũ bên này nhịn không được thở dài, đã không biết phải châm chọc như thế nào.Cảm giác chỉ có Hóa Thần mới có thể làm cho cái tên này kiêng kỵ một chút.Đoan Mộc Hiến cắn răng: "Nếu lão tổ ta là Hóa Thần thì cần gì đứng ở chỗ này nói nhảm với các ngươi?"Nếu Đoan Mộc gia có Hóa Thần, đã sớm huy binh với quy mô lớn đi làm lão đại Đông Châu rồi."Xì..." Vừa nghe không phải Hóa Thần, lúc này Lữ Thiếu Khanh mới yên lòng, vô cùng khinh bỉ: "Không phải Hóa Thần mà cũng dám kêu gào trước mặt ta? Chết đi!"Không có nói nhảm thêm với Đoan Mộc Hiến nữa, Mặc Quân kiếm vung ra, một kiếm nhẹ nhàng, một đợt kiếm ý nhập vào trong cơ thể Đoan Mộc Hiến.Biểu cảm Đoan Mộc Hiến dữ tợn, vặn vẹo, hai mắt nổi lên, cuối cùng mang theo sự không cam lòng nồng đậm mà ngã xuống, hoàn toàn hồn phi phách tán.Lòng dạ độc ác, lại một lần nữa làm cho trong lòng mọi người kính sợ.Thấy Lữ Thiếu Khanh thoải mái giải quyết chuyện ở đây, trên mặt Mạnh Tiêu lộ ra nụ cười.Lúc này đây, Ngọc Đỉnh Phái không đến mức trở thành tội nhân, mọi chuyện không đến mức không cách nào vãn hồi.Vẻ mặt Khoái Hằng phức tạp nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng hâm mộ ghen tị.Lữ Thiếu Khanh trẻ hơn hắn ta, nhưng đã là đại năng Nguyên Anh, đạt tới trình độ mà rất nhiều người dùng cả đời cũng cách nào đạt tới.Mà hắn ta thì sao, hơn hai mươi, vẫn là Kết Đan tầng 9, đã dừng lại nhiều năm ở cảnh giới này.Nếu có thể, hắn ta muốn đi hỏi Lữ Thiếu Khanh rốt cuộc phải tu luyện như thế nào.Mạnh Tiêu chạy tới: "Này, ngươi tên gì? Không ngờ ngươi lại lợi hại như vậy."Lữ Thiếu Khanh nhìn hai viên thịt lắc lư trước mắt mình, đưa tay bóp một cái.Sắc mặt Mạnh Tiêu đỏ bừng: "Ngươi, ngươi làm gì vậy?"Lần đầu tiên bị người ta nắm tóc như vậy, trong lòng Mạnh Tiêu sinh ra một loại cảm giác khác thường.Lữ Thiếu Khanh xoa xoa tay, cảm giác bình thường, không mềm mại bằng tóc sư muội, hắn hỏi Mạnh Tiêu: "Phía trên trống không sao? Ta còn tưởng rằng bên trong sẽ để hai viên thịt. Đói bụng thì lấy xuống ăn."Mạnh Tiểu nhe răng, khuôn mặt tròn trịa trở nên tức giận, muốn cắn răng."Đừng tưởng rằng ngươi lợi hại thì ta không dám đánh ngươi."Lữ Thiếu Khanh gần như coi thường sự uy hiếp của Kết Đan kỳ trở xuống, hắn vung tay lên, một bình chướng nâng lên, ngăn cách mọi người, lúc này mới mở miệng hỏi: "Ngươi đã nói sẽ đồng ý với ta một việc, hiện tại đã đến lúc ngươi thực hiện lời hứa rồi."Lại tìm được một món đồ thuộc về tiểu đệ ma quỷ, kích động quá."Ngươi, ngươi muốn làm gì?"Đối mặt với ánh mắt Lữ Thiếu Khanh, Mạnh Tiêu có chút sợ hãi: "Đừng nghĩ chiếm tiện nghi của ta.""Ai muốn chiếm tiện nghi của ngươi? Da mặt ngươi thật dày." Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ, còn dám nói Đại sư tỷ, vậy mà ngu xuẩn chẳng kém gì sư muội kia của ta, dịch não đều là màu vàng."Cho ta một món đồ, món đồ lúc trước Tất Tụ tặng cho ngươi."Mạnh Tiêu kỳ quái, trong lòng lại có thêm vài phần thất vọng.Làm ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ vì muốn một món đồ từ chỗ ta? Lại còn là do tên Tất Tụ kia tặng?Kết quả là, Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy khuôn mặt Mạnh Tiêu càng phồng lên, giống như hai bên đều ngậm kẹo.Nha đầu này, đang ăn kẹo sao?Trong lòng Lữ Thiếu Khanh thấy kỳ quái.Mạnh Tiêu tức giận nói: "Gã tặng cho ta nhiều đồ lắm, không đến một trăm thì cũng phải mấy chục món, có vài thứ ta còn ném đi rồi."Đậu xanh.Cái thứ táng gia bại sản kia. Tán gái mà thôi, có cần phải như vậy không?Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy món đồ lấy được ở Đông Châu ra.Sau khi nhìn thấy thứ này, Mạnh Tiêu ngây ngẩn cả người. Chỉ vì thứ này?Thấy Mạnh Tiểu không thích hợp, Lữ Thiếu Khanh cũng cảm thấy không thích hợp.Sẽ không phải là thuận tay ném đi rồi chứ?Lữ Thiếu Khanh lo lắng không phải không có lý.Đồ của tiểu đệ ma quỷ, người bình thường thật đúng là nhìn không ra nó có tác dụng gì.Ngoại trừ khí tức hơi kỳ quái một chút, hơi cứng rắn một chút ra thì không có gì đặc biệt.Trong thế giới này, có rất nhiều điều chưa biết, dù là lão yêu quái sống hơn vạn năm cũng không dám nói là mình biết tất cả mọi thứ.Đồ của tiểu đệ ma quỷ rơi vào trong tay người khác, không có tác dụng gì cả, không phải bị đặt trong xó thì thì chính là tiện tay vứt đi."Cô nàng này, chẳng lẽ là vứt đi rồi sao?"Mạnh Tiểu lắc đầu: "Không có."Sau đó lấy ra món đồ kia từ trong nhẫn trữ vật."Đưa cho ta!""Không cho..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận